3
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong bệnh viện tâm thần.
Hồi nhỏ bố mẹ cãi nhau, mẹ hét lên đòi chết, tối đó, tôi chu đáo bỏ một lọ thuốc chuột vào cháo của bố.
Nếu không phải ông ngửi thấy mùi, chắc chắn đã toi mạng.
Mẹ túm vai tôi hỏi tại sao, tôi ngây thơ nói: "Chẳng phải mẹ muốn bố c.h.ế.t sao, con ngoan phải nghe lời mẹ chứ!"
Đi học, bạn nam cùng lớp lén lút trêu chọc chị tôi: "Ngực nó to thế, lúc chạy có phải dùng tay đỡ không? Khương An, sau này mày cũng thành bò sữa à?"
Tôi không nói hai lời, dùng gạch đập nát đầu đối phương.
Suốt quá trình không hề có cảm giác tội lỗi, càng không có cái gọi là mặc cảm buồn cười, sau khi bị kết luận là hết thuốc chữa, bố mẹ ném tôi vào bệnh viện tâm thần, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Chỉ có chị gái, đều đặn như vắt chanh, tuần nào cũng đến thăm tôi.
Tôi từng nghi ngờ chị, cũng từng thấy phiền chị, càng không hiểu nổi chị: "Sao chị không bỏ mặc em đi?"
"Không vì sao cả, em chỉ bị bệnh thôi, tại sao phải từ bỏ?" Chị tôi tuy còn nhỏ nhưng luôn có logic riêng để tự giải thích, "Người chưa từng cố gắng thì chưa có tư cách nói đến từ bỏ."
Mười lăm năm ròng rã chị ấy ngược xuôi, thậm chí còn học tâm lý học, hy vọng một ngày nào đó có thể giúp tôi sống cuộc đời bình thường.
Chị ơi, chị nghĩ mình có thể cứu rỗi đám sâu bọ này sao.
Vô ích thôi, đạo đức ấy à, chỉ có thể trói buộc những người muốn tuân theo đạo đức.
Còn lũ ác nhân, cần những ác quỷ như tôi.
4
Triệu Trạch uống chai bia có pha thuốc mê, nhanh chóng bất tỉnh.
Liều lượng không lớn, tôi phải đảm bảo lúc cắt động mạch hắn để m.á.u chảy ra, hắn phải cảm nhận được cơn đau một cách trọn vẹn nhất.
Giống như lúc hắn đánh đập chị tôi vậy.
Trong lúc đó, tôi đeo găng tay cẩn thận xóa sạch dấu vết của mình, đặt lại tóc của người khác lên gối sofa, đi đôi giày lớn hơn hai cỡ, nhét tạ vào quần áo, tạo ra dấu chân mới.
Làm nhiễu loạn nguồn thông tin, chiêu này là do người hàng xóm ở phòng bệnh cạnh tôi dạy đấy.
Năm mươi năm trước ông ta là tên đồ tể m.á.u lạnh khét tiếng, là bạn vong niên, chúng tôi thường trao đổi kinh nghiệm săn mồi.
Bố trí xong xuôi, Triệu Trạch cũng tỉnh lại.
Hắn kinh hãi phát hiện mình bị trói chặt treo ngược, gào thét điên cuồng: "Thằng chó nào dám trói lão tử, tin lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t mày không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-quy-can-ac-quy/chuong-2.html.]
Trong tiếng la hét giận dữ của hắn, tôi chuẩn xác cắt đứt một động mạch của hắn, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, nhưng Triệu Trạch vẫn cứng miệng.
Hắn khiêu khích miêu tả những gì đã làm với chị tôi, làm ở đâu, làm thế nào.
"Con chị mày kêu ngọt ngào lẳng lơ lắm, còn gọi tao là chồng là anh nữa cơ, ngày thường giả vờ thanh thuần làm gì!
"Nhóc con, da thịt non mềm thế này mà cũng đòi g.i.ế.c người à? Biết đ.â.m vào đâu không? Có cần lão tử đây cầm tay chỉ việc cho không?"
Trên lưỡi dao, phản chiếu đôi mắt trống rỗng của tôi.
Chị tôi đi làm nhân viên xã hội, là vì tôi.
Chị nói gần đây có chính sách giám hộ mới: "Khương An, em phải cố gắng lên cho chị, tranh thủ sớm đạt chỉ tiêu xuất viện, chị có chứng chỉ hành nghề liên quan, như vậy khả năng xin cho em xuất viện sẽ lớn hơn."
Nếu không phải vì tôi, chị ấy đã đến được những đơn vị tốt hơn, càng không quen biết đám súc sinh này.
Tôi nghiêng lưỡi d.a.o xuống, men theo thớ thịt trên da rạch xuống.
Bạn từng ăn vịt quay Bắc Kinh chưa? Bí quyết để thịt béo mà không ngấy là lúc lóc thịt, độ dày phải đều, cả da lẫn thịt dày không quá 0.2 cm, hình dạng như lá liễu là ngon nhất.
Lóc một con vịt mất năm phút, lóc một người, cần bao lâu?
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi lập tức bịt miệng Triệu Trạch lại.
Đó là một giọng nói tôi không ngờ tới.
"Có Triệu Trạch ở đó không? Mở cửa, em gái của Khương Ninh đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần, nếu anh thấy cô ta, xin hãy báo cảnh sát ngay lập tức."
Ngoài cửa, là cảnh sát Phương đang điều tra vụ án của chị tôi.
5
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của Triệu Trạch lóe lên hy vọng, khát vọng sống sót khiến hắn dùng hết sức bình sinh đẩy tôi ra, người đầy m.á.u lao ra ngoài.
Tôi không nhanh không chậm đi theo, cửa không khóa trái.
Nhưng cánh cửa bật mở lại trống không, niềm vui trên mặt gã đàn ông lập tức đông cứng.
Giây tiếp theo, từ góc nhà lại vang lên.
"Có Triệu Trạch ở đó không... nếu thấy... xin hãy báo cảnh sát ngay lập tức..."