Giọng tôi nhẹ như gió thoảng, gần như không thể nghe thấy:
“Nó… đang ở trong đó.”
Tôi được Đỗ Cảnh Tiêu đưa về trường.
Vừa bước qua cổng, một cô gái đã chạy vội đến, ánh mắt đầy lo lắng:
“Khê Khê, cậu sao thế?”
Cô ấy tên là Triệu Lương Quân, người bạn hiếm hoi thật lòng với Nhậm Nhan Khê ở ngôi trường này.
Cũng giống như Nhậm Nhan Khê, cô ấy cũng là trẻ mồ côi và sống nhờ nhà họ hàng.
Thậm chí còn khổ hơn: trước đây gia đình không cho đi học, cô ấy đã phải ra xã hội làm thuê hai năm, tự kiếm tiền để quay lại trường.
Vì vậy mà lớn hơn bạn cùng khóa đến hai tuổi.
Chính vì xuất thân và hoàn cảnh tương đồng, hai người nhanh chóng trở thành chị em tốt.
Nhan Khê xem Lương Quân như chị gái, thường giúp cô học bài. Còn Lương Quân thì luôn đứng ra bảo vệ cô khỏi những lời cay nghiệt của người khác.
“Xin lỗi, tại tớ rủ Nhan Khê ra ngoài chơi... cô ấy ăn cay nhiều quá rồi bị khó chịu trong bụng nên mới nhợt nhạt như vậy.”
Đỗ Cảnh Tiêu gãi đầu, lúng túng giải thích.
Lương Quân liếc cậu ta một cái đầy khó chịu, sau đó đẩy mạnh cậu ta ra rồi tự mình đỡ lấy tôi.
“Chăm sóc người ta kiểu gì thế? Khê Khê yếu ớt như vậy, nhìn qua cũng biết không ăn được đồ cay. Cô ấy vừa mới khỏi bệnh, giờ lại bị dày vò ra thế này.”
Gương mặt Đỗ Cảnh Tiêu tối sầm lại, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi.
“Được rồi, cậu mau đi đi. Từ giờ để tớ chăm sóc Khê Khê là được rồi. Cậu mà cứ dính lấy cô ấy, người ta lại bàn ra tán vào!”
Triệu Lương Quân bắt đầu đuổi người.
Đỗ Cảnh Tiêu không còn cách nào, đành rời đi.
Trên đường đưa tôi về lớp, cô ấy vừa dìu tôi vừa thấp giọng nghiêm túc hỏi:
“Khê Khê… nói thật đi. Tối qua cậu có ở cùng Đỗ Cảnh Tiêu không?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt Lương Quân trầm hẳn xuống, giọng cũng nhỏ lại:
“Cậu ấy không phải người tốt đâu. Hắn... sống rất bừa bãi.”
“Tại sao cậu lại biết?”
Cô ấy cứng người trong chốc lát, rồi nghiến răng nói:
“Trong lúc đang theo đuổi cậu, hắn ta cũng từng ve vãn tớ. Cậu đừng để bị lừa…”
Tôi phối hợp làm ra vẻ mặt sốc và tức giận, khiến cô ấy càng lo lắng hơn.
Suốt dọc đường về lớp, Lương Quân không ngừng kể cho tôi nghe những chuyện xấu xa của Đỗ Cảnh Tiêu, sợ tôi bị hắn ta che mắt.
Đến cửa lớp, ánh mắt cô ấy khẽ dịu lại.
Tôi nhìn theo tầm mắt, thì ra cô ấy đang ngắm nhìn Trình Mục Bạch.
Ánh mắt ấy rất nhẹ… nhưng cũng rất chân tình.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới vẫy tay chào tạm biệt tôi rồi rời đi.
Tôi bước vào lớp, lập tức nhận ra không khí cực kỳ kỳ lạ.
Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi có lén lút, có ý dò xét.
Tôi trở lại chỗ ngồi.
Trình Mục Bạch hiếm khi lộ vẻ mặt lạnh lùng như lúc này.
Khắp lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
Từng ánh mắt lén lút lướt qua tôi, đầy vẻ rẻ rúng và khinh thường.
Trình Mục Bạch đột ngột đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-bao-thu/chuong-5.html.]
“Im hết đi! Không ai được bàn tán nữa!”
Nói xong, cậu ta cúi đầu nhìn tôi, gượng gạo nở một nụ cười:
“Nhan Khê… cậu đừng để tâm đến mấy người đó.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó đưa mắt nhìn về phía con nhỏ lực lưỡng từng bị tôi đạp vào buồng vệ sinh lần trước.
“Cậu đó, nói xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Con bé kia lập tức rùng mình. Đã bị tôi dọa sợ từ trước, giờ nghe vậy liền run rẩy bước tới, đặt điện thoại lên bàn tôi.
Màn hình hiện lên một nhóm chat đang cực kỳ sôi nổi.
Mấy tấm ảnh chụp rõ nét liên tục lặp đi lặp lại, là hình Nhậm Nhan Khê bị vài nam sinh ôm ấp trong một căn phòng.
Tất cả các nam sinh đều bị làm mờ mặt.
Chỉ duy nhất gương mặt Nhậm Nhan Khê là rõ ràng và trơ trẽn bị ghi lại, thậm chí còn lộ ra biểu cảm ghê tởm, dâm loạn đến buồn nôn.
Dù dấu vết chỉnh sửa ảnh cực kỳ thô, nhưng trong nhóm chat… hầu hết mọi người đều mắng chửi cô ấy là đồ trơ trẽn, gái hư, đáng chết.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y lòng bàn tay lạnh toát, đầu ngón tay trắng bệch.
“Là ai phát tán?” – tôi lạnh giọng hỏi.
Con bé kia lắc đầu, sợ hãi:
“Tớ… tớ không biết…”
Tôi ra hiệu cho nó quay về chỗ.
Trình Mục Bạch nắm lấy tay tôi, gương mặt đầy đau lòng:
“Nhan Khê… có phải cậu bị bọn họ làm chuyện gì rồi không? Hay là chúng ta đi báo cảnh sát? Nhất định phải bắt hết bọn khốn đó!”
Tôi rút tay lại.
Cảnh sát? Quá chậm.
Nếu Nhậm Nhan Khê đã để tôi mượn thân xác của cô ấy…
Vậy thì chính tôi, sẽ thay cô ấy tiễn bọn chúng… xuống địa ngục.
…
Trường tổ chức thi định kỳ hai tuần một lần.
Lần này, Chu Tư Việt thi chung phòng với chúng tôi.
Khi tôi đưa phao cho Ngô Thiến Vũ, tôi cố ý để cậu ta nhìn thấy rõ hành động của mình.
Quả nhiên, ánh mắt Chu Tư Việt nhíu lại, đầy nghi hoặc.
Sau khi thi xong tất cả các môn, nhà trường cho nghỉ.
Trên đường về, phía sau vang lên tiếng gọi:
“Nhậm Nhan Khê.”
Tôi dừng chân, quay đầu nhìn.
Chu Tư Việt bước tới, giọng điềm tĩnh mà lạnh lùng:
“Tôi thấy cậu gian lận.”
Tôi không đáp.
Cậu ta nheo mắt, gương mặt càng trở nên băng giá:
“Cậu là đang hại Ngô Thiến Vũ.”
Tôi cười, nhưng trong mắt không có chút tia cười nào.
“Cậu chưa muốn ra tay với cô ta… nên sợ tôi hại cô ấy trước khi cậu hành động à?”
Ánh mắt Chu Tư Việt thoáng chấn động.
Cậu ta không hiểu sao tôi lại nói trúng suy nghĩ thật của cậu.