Hiện giờ mới chỉ có:
Ngô Thiến Vũ, Đỗ Cảnh Tiêu, Triệu Lương Quân, chú và mợ tôi.
Mới chỉ năm người.
Còn người cuối cùng là ai?
Tôi nhớ lại lời của A Mao tối hôm đó: “Khi bọn tôi rời đi, cô ta vẫn chỉ là ngất xỉu.”
Nhưng những vết giày đạp lên bụng Nhậm Nhan Khê, rõ ràng thuộc về một người đàn ông.
Kẻ g.i.ế.c cô ấy thật sự… vẫn luôn ẩn trong bóng tối.
“Cậu lại không nói chuyện với tớ.” – Trình Mục Bạch trông có vẻ buồn.
Tôi đột ngột quay sang hỏi:
“Cậu từng hại tôi chưa?”
Cậu ta sững người, sau đó sắc mặt tối sầm:
“Nhậm Nhan Khê, cậu đang nói cái quái gì vậy?!”
“Cậu chỉ cần trả lời: Trước khi tôi mất trí nhớ, cậu đã từng phản bội tôi chưa?”
Tôi không muốn nghi ngờ cậu ấy.
Tôi thực sự không muốn.
Tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể nói thật, đừng khiến tôi phải lãng phí thời gian…
Vì tôi rất ghét kẻ hai mặt.
Từ sau vụ của Đỗ Cảnh Tiêu và Triệu Lương Quân, tôi mất hết kiên nhẫn với những loại người như vậy.
Trình Mục Bạch bật dậy, hét lớn:
“Tớ chưa từng! Tớ đối xử với cậu bằng tất cả chân thành, thế mà cậu lại nghi ngờ tớ?!”
Tôi nhìn cậu ta một lúc, sau đó nở một nụ cười nhẹ:
“Xin lỗi. Là tớ quá đa nghi.”
…Nhưng trong lòng tôi thì thầm: Tốt nhất đừng lừa tôi.
Trình Mục Bạch dường như nguôi giận, hỏi tôi có phải đã nhớ ra chuyện gì không.
Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà xem kịch.
Có Triệu Lương Quân ở đó, căn nhà đó… chắc chắn đã sắp nổ tung rồi.
Trên đường về nhà, hiếm khi Ngô Thiến Vũ đi cùng tôi.
Khuôn mặt cô ta đầy tức giận, vừa mở miệng liền buông lời cay độc:
“Quả nhiên quạ nào cũng đen như nhau, con bạn thân của mày cũng rẻ tiền y hệt mày.”
Tôi giả vờ xấu hổ, cúi đầu không nói… nhưng khóe môi đã nhếch lên một nụ cười đầy mãn nguyện.
Ngay cả Ngô Thiến Vũ cũng tức đến vậy, đủ thấy Triệu Lương Quân đã khiến căn nhà này loạn tới long trời lở đất.
Quả nhiên, còn chưa vào tới cửa, đã nghe tiếng mợ tôi gào ầm cả nhà:
“Đồ lão già c.h.ế.t tiệt! Thấy con gái trẻ là mắt sáng như đèn pha!”
“Nó thật lòng với ông chắc?! Nó tới để móc tiền đấy! Mới có một tuần mà ông bị nó moi bao nhiêu rồi hả?!”
Ngô Thiến Vũ hậm hực bước tới bên cạnh mợ, cùng mắng Triệu Lương Quân không ngớt.
Tôi thấy Lương Quân đang nép trong lòng chú tôi, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói yếu ớt như mèo con:
“Chú… con sợ…”
Chú tôi xưa nay luôn bị mợ đè đầu cưỡi cổ, nhưng giờ bản tính gia trưởng phát tác lập tức dịu giọng vỗ về:
“Ngoan, đừng sợ… Có chú ở đây, ai cũng không đuổi được con.”
Mợ tôi tức đến n.g.ự.c phập phồng, mặt đỏ tía tai.
Ngô Thiến Vũ cũng gắt gỏng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-bao-thu/chuong-10.html.]
“Ba, ba bị lú rồi à?!”
Chú tôi trừng mắt nhìn Thiến Vũ, ra hiệu cô ta câm miệng, rồi nắm tay Triệu Lương Quân nói muốn dắt cô ta ra ngoài ăn tối.
Ngô Thiến Vũ cũng đã hẹn với Chu Tư Việt, ném cái cặp xuống rồi chạy biến đi luôn.
Cả nhà giờ chỉ còn tôi và mợ.
Tôi xách túi đồ ăn đắt tiền cố tình mua, rồi bước vào bếp.
Vừa thấy những món cao cấp, mợ trợn mắt, hít vào một hơi lạnh:
“Tiền đâu mà mua mấy thứ này?”
Tôi làm bộ ngập ngừng:
“Trên đường về… con nhặt được.”
Lý do lộ liễu như vậy, đến trẻ con cũng không tin nổi.
Mợ lập tức rút lấy chổi lông gà, quất tôi một phát:
“Nói thật! Đừng có giở trò!”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng:
“Con… kiếm được tiền trên mạng.”
“Trên mạng? Kiếm kiểu gì?!”
“Chỉ cần livestream mấy chuyện trong nhà là có người tặng quà.”
Mợ tôi nheo mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi bồi thêm một cú:
“Lần trước con chỉ livestream cảnh rửa rau thôi… Vậy mà có người cho tận một vạn.””
Đồng tử mợ lập tức giãn ra. Mắt sáng như đèn pha, miệng há ra không nói thành lời.
Tôi cúi đầu cười nhạt.
Tôi biết con cá to này… đã cắn câu.
Quả nhiên, mợ tôi lập tức hỏi tôi cách livestream kiếm tiền.
Tôi liền ra tay hướng dẫn từng bước một, giúp bà tạo tài khoản.
Lặng lẽ, tôi ghi nhớ ID tài khoản đó vào đầu.
Vừa về tới phòng, tôi thấy Đỗ Cảnh Tiêu đã chuyển khoản đủ 5 triệu.
Ngay lập tức, tôi dùng số tiền đó để mua về một loạt tài khoản ảo (dead fan) cho livestream của mợ.
Đúng như tôi dự đoán, mợ không thể chờ nổi, bắt đầu livestream luôn.
Bởi vì nghe clip rửa rau của tôi từng hot, nên bà ta giành nấu cả bữa tối, hy vọng có nhiều người xem.
Tôi thử donate 1.000 tệ lập tức nghe thấy trong bếp tiếng hét phấn khích của mợ.
Từ hôm đó trở đi, mợ tôi nghiện livestream.
Ở trường, bất cứ lúc nào mở app ra, tôi đều thấy cảnh mợ đang vật lộn lau nhà, rửa bát, quét sân, ra sức cầu xin donate.
Tôi bắt đầu nâng số tiền donate, từ 1.000, rồi 2.000, rồi 5.000…
Nhưng… số tiền đó không hề là miễn phí.
Ban đầu, tôi chỉ yêu cầu những trò nho nhỏ như:
Ăn cơm thiu hay nuốt sâu còn bám trên rau.
Mợ tôi ban đầu còn do dự.
Nhưng khi tôi báo mức tiền thưởng, bà ta lập tức nuốt cả sự ghê tởm lẫn sĩ diện mà làm theo.
Với một người như mợ chỉ cần có tiền, chẳng điều gì là không thể.
Khi bà ta quen dần với mấy trò nhỏ, tôi bắt đầu tăng độ khó:
Tôi yêu cầu livestream cảnh chú tôi và Triệu Lương Quân ngủ với nhau.
Tôi bắt bà ta tự tát vào mặt mình trước ống kính.
Tất cả những thứ đó, chỉ cần có tiền, mợ tôi đều vui vẻ làm theo.
Thậm chí, để tăng tương tác, bà ta còn chủ động vạch áo khoe ngực, chỉ để được nhiều người donate hơn.