Yêu Giả Thành Thật

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Yến cảm giác cổ họng mình hơi ngứa.

Một lát sau.

Anh còn chẳng thèm ngước mắt lên, giọng nói không mang theo tí cảm xúc nhưng lại truyền đến bên tai mọi người vô cùng rõ ràng.

“Theo tôi.”

Xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.

Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Cuối cùng, người có phản ứng lại chỉ có mỗi Trịnh Thư Ý.

Mãi cho đến khi Thời Yến cất bước rời đi, cô mới hoàn hồn.

– anh thấy có tiện không?

– Theo tôi.

Theo như sự lý giải của Trịnh Thư Ý, đó có nghĩa là, tôi rảnh! Tôi rất rảnh!

Anh đúng là Bồ Tát sống mà!

Cô vui mừng xoay người, thấy Bồ Tát sống đã đi đến cửa thang máy, thế là cô vội vàng đi theo anh.

Thang máy nhịp nhàng đi xuống dưới.

Từ không gian rộng rãi ở phòng làm việc biến thành không gian khá hẹp trong thang máy, bốn bề kín mít dễ dàng khiến người ta tập trung tinh thần.

Lúc bấy giờ Trịnh Thư Ý đã tỉnh táo trở lại, cô nhìn hàng nút bấm trong thang máy, nút đang sáng lên chính là bãi đỗ xe ở tầng hầm B2.

Trịnh Thư Ý không biết tại sao lại đến bãi đỗ xe, cô liếc nhìn bóng lưng của Thời Yến, rồi lại nhìn sang Trần Thịnh đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bên cạnh, cô dè dặt nhìn vào gáy của Bồ Tát sống mà hỏi, “Thời tổng, xin hỏi bây giờ chúng ta đi…”

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Trịnh Thư Ý nhận ra là điện thoại của Thời Yến, cho nên cô thức thời ngậm miệng lại.

Thời Yến lại chậm chạp rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình rồi tắt ngay.

Không lâu sau, điện thoại của Trần Thịnh lại vang lên.

Trịnh Thư Ý không nhìn thấy vẻ mặt của Thời Yến khi tắt điện thoại, nhưng cô có thể nhìn thấy sắc mặt của Trần Thịnh.

Anh ta chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Thư Ý đã nghe thấy giọng nữ chói tai truyền đến, “Bảo cậu tôi nghe điện thoại!”

Móa nó!

Là em “ba”.

Phản ứng của Trịnh Thư Ý dường như đã trở thành phản ứng sinh lý, trong dạ dày bỗng có cảm giác buồn nôn không nhịn được, hai tay nắm chặt dây đeo túi xách bằng xích của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Yến với đủ cung bậc cảm xúc.

Cô cũng muốn xem thử thái độ của Thời Yến đối với cô cháu gái này như thế nào.

Trần Thịnh đưa điện thoại sang, chưa kịp nói câu nào thì Thời Yến như mọc mắt sau lưng, mở miệng nói, “Nói với con bé, không nghe lời thì đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

Giọng anh vô cùng bình tĩnh, giống như đang dặn dò chuyện ngày ba bữa bình thường, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng áp lực.

Trần Thịnh vâng một tiếng, chuyển lời đúng sự thật, điện thoại cứ thế bị cúp ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-gia-thanh-that/chuong-8.html.]

Trong thang máy lại trở nên yên tĩnh.

Trịnh Thư Ý đứng ở một góc nhỏ, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Cũng uy nghiêm lắm chứ.

Nhưng mà uy nghiêm như thế sao lại không dạy cháu anh đừng làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác hả?

Nhưng tình huống này quả thật tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

Một ông cậu mạnh mẽ, một ông cậu nói một là một, rất thích hợp để cô “cáo mượn oai hùm” làm mưa làm gió.

Cửa thang máy mở ra, Thời yến bước ra đầu tiên, Trịnh Thư Ý cũng nhắm mắt theo sau đuôi anh.

Đi đến trước một chiếc xe, tài xế mở cửa bên phải cho anh ngồi vào, lúc này anh mới nhớ ra phía sau còn có một người đi theo mình, anh dừng bước, ung dung nghiêng người nhìn Trịnh Thư Ý.

“Tôi có hai tiếng đi đường, lên xe rồi nói.”

Dù Thời Yến không phải đang hỏi ý kiến của cô, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn thận trọng gật đầu, “Được ạ.”

Nói chuyện dưới gầm xe cũng được nữa!

Thời Yến không trả lời lại, lúc quay người lại anh tháo bớt một cúc trêи áo, ngồi vào xe.

Trịnh Thư Ý nhìn chiếc xe, khóe môi không nhịn được run lên.

Nhạc Tinh Châu, anh không ngờ đúng không, tôi lại được ngồi xe này trước anh:P

Trong xe dù có bốn người nhưng lại vô cùng yên tĩnh.

Giống như chỉ cần là nơi có Thời Yến thì sẽ trở nên yên tĩnh, con người này giống hệt như dụng cụ giảm thanh vậy.

Anh dựa vào lưng ghế, tháo mắt kính xuống, lấy khăn chậm rãi lau kính.

Nhận ra ở bên cạnh có động tĩnh, ánh mắt anh liếc về bên phải, Trịnh Thư Ý xoay người ngồi đè lên váy, mái tóc dài như thác nước rũ xuống, mùi hương nhẹ nhàng được gió thổi đến bên chóp mũi anh.

Cô mặc một chiếc váy bút chì màu gạo, lúc cô ngồi chéo chân, chiếc váy kéo lên trêи đầu gối khoảng mười centimet, lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp.

Thời Yến thu lại tầm mắt, đeo mắt kính lên.

Chiếc xe chậm rãi lái khỏi bãi đỗ xe, nhưng mùi hương ấy như vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi của anh.

Thời Yến chợt hỏi, “Lạnh không?”

Trịnh Thư Ý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thời Yến.

Cô không ngờ anh sẽ hỏi cô câu này.

TBC

Trời ơi, tri kỉ quá, quan tâm quá đi.

“Tôi không lạnh.” Trịnh Thư Ý mỉm cười lắc đầu.

Thời Yến bắt chéo chân, bình tĩnh nói với tài xế, “Anh mở cửa sổ đi.”

Cửa sổ xe được hạ xuống, cơn gió lạnh cuối thu lạnh lùng thổi ùa vào mặt Trịnh Thư Ý, ngay cả hô hấp cũng khiến cái mũi đau buốt.

Trịnh Thư Ý, “…”

Tôi bảo không lạnh không có nghĩa là tôi rất nóng mà?

Bạn cần đăng nhập để bình luận