Xuyên thành vợ của nhân vật phản diện trong game otome

Chương 2

“Nếu như bây giờ tôi từ chối nhiệm vụ thì sao?”

 

Tiểu Khả: [Cô sẽ lập tức hẹo.]

 

Giang Đường: “…”

 

Bây giờ nhờ người chuẩn bị quan tài cho cô có kịp không?

 

Chắc chắn là không kịp rồi.

 

Giang Đường than thở xuống giường, cô vào phòng tắm trước, sau đó ngồi xuống trang điểm lại, nói đúng ra là… họa chân dung sắp hẹo của mình.

 

Nguyên chủ là một người không biết cách ăn mặc, trên bàn trang điểm tinh xảo không có gì ngoài mấy món đồ dưỡng da đơn giản, hai thỏi son môi và một bảng mắt, ngay cả lông mi giả cũng không có.

 

Cô làm những gì có thể, cẩn thận nhìn bản thân trong gương.

 

Khuôn mặt này giống cô đến bảy phần, bây giờ nhìn cũng không quá xa lạ, chỉ là so với cô ở thế giới thật, khuôn mặt này quá quyến rũ, giống như bình hoa trưng bày trong tủ kính vậy, nhìn một lần thấy ấn tượng, nhìn thêm lần nữa sẽ thấy chán.

 

Thêm với tính cách như đà điểu của nguyên chủ, khó trách Lâm Tùy Châu chỉ thích cơ thể của cô ấy mà không động lòng.

Giang Đường dùng phấn mắt để trang điểm rồi tô son, sau khi thả mái tóc dài xuống, cô đứng dậy đi đến tủ quần áo tìm một chiếc váy liền màu đỏ mới tinh. Cô cao 1m68, trước sau lồi lõm, chân dài miên man, váy liền chiết eo phác họa được hết dáng người xinh đẹp của cô.

 

Cuối cùng cô xịt nước hoa, dù sao cũng là đi “chịu ch//ết”, cảm giác nghi thức phải chỉn chu.

 

Cảm nhận được mùi hương thoang thoảng quanh người, Giang Đường xoay người đi ra ngoài.

 

Nhà Lâm Tùy Châu là một căn biệt thự ba tầng, hành lang được trải thảm mềm mại, hai bên tường còn treo tranh có giá trị không nhỏ, trong góc có một chậu hoa Thiên Điểu tươi tốt.

 

Cô đang đi thì có giọng nói vang lên sau lưng.

 

“Mẹ.”

 

Giang Đường quay đầu lại thấy cậu chủ nhỏ mặc tây trang màu đen.

 

Cậu bé thừa kế hết những gen nổi trội của Giang Đường và Lâm Tùy Châu, mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn, mặc dù không quá mũm mĩm nhưng có thể thấy được sự ấm áp dịu dàng.

 

“Buổi sáng tốt lành, mẹ.”

 

Cô nhìn cậu chủ nhỏ trước mắt, nhớ ra đây là “con trai cả” Lâm Sơ Nhất của mình, năm nay tròn sáu tuổi, lúc trước sinh non, nguyên chủ sinh cậu đã bị xuất huyết, suýt nữa không giữ được mạng, có lẽ vì vậy nên Lâm Tùy Châu mới không ly hôn với co, hơn nữa thái độ của con trai cả đối với cô cũng khá nhẹ nhàng.

 

“Mẹ trang điểm sao?” Lâm Sơ Nhất ngẩng đầu lên đánh giá cô, đôi mắt đen láy chân thành tha thiết ấm áp: “Thật ra mẹ không trang điểm là đẹp nhất, dù sao… Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (1).”

 

(1) nước trong tạo ra phù dung, điêu khắc từ thiên nhiên, trích thơ Lý Bạch

 

Giang Đường: “…”

 

Giang Đường bị chọc cho đỏ bừng mặt.

 

Lâm Sơ Nhất tự nhiên đi đến nắm lấy tay cô: “Nghe nói em trai và em gái lại đến chỗ mẹ, hai em ấy vẫn còn nhỏ, nếu mẹ không vui thì mẹ cũng đừng tức giận, con sẽ thay mẹ dạy dỗ các em.”

 

“…”

 

Đây là thiên sứ nhỏ đúng không?

 

Giang Đường được cưng chiều mà lo sợ.

 

Nghĩ đến thái độ ban nãy của hai đứa nhỏ đáng ghét kia rồi lại nhìn Lâm Sơ Nhất ở bên cạnh, đây thật sự là cùng một mẹ sinh ra sao?

 

Hai người nhanh chóng xuống tầng.

Vừa vào phòng ăn đã thấy Lâm Tùy Châu ôm Lâm Lương Thiển ngồi trên ghế.

 

Lâm Tùy Châu mặc âu phục đi giày da càng nghiêm túc hơn, khuôn mặt cũng càng xuất sắc.

 

Anh dùng thìa đút từng thìa nhỏ cho con gái ăn, ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ tiêu chuẩn của một người bố tốt.

 

Giang Đường im lặng ngồi xuống.

 

Lâm Lương Thâm ở phía đối diện gật gù đắc ý thấy cô mặc váy mới thì đảo mắt, sau đó dùng nĩa tung quả trứng rán trong đĩa về phía cô.

 

Cô đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người tránh đi.

 

Trứng rán vàng ươm tạo thành một vòng cung đẹp mắt trong không trung rồi rơi bộp xuống sàn nhà.

 

Lâm Lương Thâm giở trò xấu không thành công bĩu môi, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn viết rõ hai chữ không vui.

 

Giang Đường liếc mắt nhìn qua, lúc người giúp việc đang định dọn dẹp, ánh mắt cô trầm xuống: “Tiểu Cao, dừng lại.”

 

Bàn tay Tiểu Cao dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Giang Đường.

 

Lâm Tùy Châu hơi nâng mắt lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

 

Cô không cảm xúc nhìn Lâm Lương Thâm, đôi mắt hồ ly xinh đẹp tràn ngập sự sắc bén và trách móc, Lâm Lương Thâm không khỏi dừng đôi chân đang đung đưa lại, ngơ ngác nhìn cô.

 

Giọng Giang Đường vô cùng bình tĩnh: “Học thơ làm nông chưa?”

 

Giọng nói non nớt của Lâm Lương Thâm vang lên: “Học rồi.”

 

“Đọc cho mẹ nghe.”

 

Nghe được người mẹ từ trước đến nay vẫn luôn yếu đuối ra lệnh cho mình, Lâm Lương Thâm tính tình ương bướng lập tức không vui, cậu bé đứng lên ghế, cắn ngón tay không trả lời.

 

“Mẹ nói con đọc!”

 

Cô đột nhiên nâng cao giọng, cổ tay Lâm Tùy Châu hơi run, thìa bánh gato rơi mất một nửa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận