Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn

Chương 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh đèn trắng tinh phía trên đầu đột nhiên chuyển thành màu xanh lục.

Ngay sau đó là tiếng “leng keng” vang lên, và giọng thông báo của hệ thống từ trên cao vang vọng khắp nơi, truyền thẳng vào tai từng người chơi:

 

“Chúc mừng! Người chơi đã thành công tìm ra nội gián. Trò chơi lần này đến đây kết thúc!

Người chơi Dương Chi không hoàn thành chỉ tiêu đào thải người chơi, nhiệm vụ thất bại.

Sẽ bị cưỡng chế lưu lại trong vòng chơi này.

 

Chúc mừng người chơi Hứa Thuật thông quan thành công. Do biểu hiện xuất sắc trong trò chơi, điểm thưởng tăng gấp đôi tổng cộng 20 điểm.

Nhận được 2 mảnh đạo cụ, phần thưởng tiền mặt: 63,845 nguyên.”

 

Sau khi lời thông báo kết thúc, năm cánh cổng tròn đồng thời mở ra sau lưng các người chơi.

 

Số 8 mừng rỡ hét lên một tiếng, rồi quay người lao ra ngoài không chút do dự.

 

Nhưng đúng lúc đó.

Số 4 đột nhiên gào lên tuyệt vọng, hai mắt đỏ rực, nắm c.h.ặ.t t.a.y lao thẳng về phía Hứa Thuật!

 

Tuy không phải người chơi kỳ cựu như hắn từng tuyên bố, nhưng cơ thể săn chắc, bắp thịt căng đầy dưới chiếc sơ mi mỏng lại là thật. Hắn muốn đánh c.h.ế.t Hứa Thuật trước khi bị cuốn đi!

 

Hứa Thuật biết mình chắc chắn không phải đối thủ, nên chẳng nghĩ tới việc phản kháng. Cậu lập tức xoay người bỏ chạy về phía cánh cổng thông đạo.

 

Chỉ còn một bước nữa là tới nơi thì cậu thấy Quý Xuyên ra tay.

 

Một cú đá cực nhanh, cực chuẩn, thẳng vào người số 4.

Hắn bị đá văng ra xa, ngã xuống nền đất, nằm bất động một lúc lâu vẫn chưa gượng dậy nổi.

 

Hứa Thuật sững sờ nhìn cảnh tượng đó. Thấy Quý Xuyên còn định tiến tới “bổ thêm phát nữa”, cậu vội nói:

 

“Đừng đánh nữa! Chúng ta ra ngoài trước đã!”

 

Nếu lỡ xảy ra chuyện gì bất ngờ khiến họ không thể rời khỏi đây, thì sẽ rất phiền phức.

 

Quý Xuyên nhìn số 4 một cái cuối cùng, rồi lạnh lùng quay người bước về phía lối ra của mình.

 

 

Một trận choáng váng lướt qua đầu, và Hứa Thuật lại trở về căn nhà của Quý Xuyên.

 

Lần này, cậu được đưa trở lại trong nhà vệ sinh ngay vị trí lúc nhập cuộc.

 

Cậu kiểm tra điểm tích lũy của mình:

Cộng thêm số điểm vừa kiếm được trong ván chơi này, tổng cộng đã có 65 điểm, đủ để đổi một vài đạo cụ rất đáng giá.

 

Nhưng lần tiếp theo phải mất một tháng nữa mới diễn ra, vậy nên không cần vội. Có thể từ từ lựa chọn.

 

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Quý Xuyên.

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra anh xuất hiện với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn cậu rồi nói:

 

“Đi nấu cơm.”

 

Hứa Thuật: “……”

 

Vừa rồi cậu còn định cảm ơn anh ta một câu…

Bây giờ thì quên đi.

 

 

Khi đang nấu cơm, Hứa Thuật tranh thủ nhớ lại toàn bộ quá trình của ván chơi vừa rồi.

Nói thật thì nhiệm vụ lần này không quá phức tạp, người bị chọn làm “quỷ” lần này chỉ là vận xui, không hơn.

 

Bởi vì nhiệm vụ của hắn là một chọi nhiều, lại còn phải tự đặt bẫy, nhưng đồng thời phải để lộ một vài manh mối nhỏ để người chơi có thể lần ra.

 

Trong thời gian hạn chế như vậy, muốn sắp xếp mọi thứ thật hợp lý là rất khó.

Số 4 làm được đến mức đó, thực ra đã khá giỏi rồi.

 

Tuy nhiên…

 

Khi hệ thống tuyên bố kết thúc trò chơi, còn có một câu rất đáng chú ý:

 

Số 4 không hoàn thành chỉ tiêu đào thải người chơi, nên nhiệm vụ thất bại, bị cưỡng chế lưu lại trong trò chơi.

 

Nói cách khác:

Mục tiêu nhiệm vụ của hắn không phải là phải g.i.ế.c toàn bộ người chơi, mà chỉ cần đạt tới một con số nhất định.

 

Dựa trên độ khó của trò chơi này, con số ấy có lẽ là một nửa tổng số người chơi?

 

Hơn nữa, số 4 có khả năng kiểm soát thực phẩm của mọi người, nếu như lỗ hổng trong quy tắc được che giấu kín đáo hơn một chút, thì kết cục của trò chơi có thể hoàn toàn khác.

 

Dù thế nào đi nữa, nói chung kết quả hiện tại cũng đã là khá tốt rồi.

Chỉ có điều… những trò chơi sau chắc chắn độ khó sẽ càng lúc càng tăng lên?

 

Hứa Thuật thở dài, trong lòng không khỏi hoài niệm những ngày yên bình ngồi trong nhà gõ chữ, sống một cuộc sống đơn giản.

 

Tuy bề ngoài cậu trông có vẻ đã thích nghi rất tốt, nhưng trên thực tế cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể tin nổi chuyện “xuyên thư” như trong tiểu thuyết lại có thể xảy ra thật.

 

Thật mong là ngày mai tỉnh dậy, cậu sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ Nam Kha mà thôi.

 

Nhưng sáng hôm sau, khi Hứa Thuật tỉnh dậy, điều cậu thấy không những không phải hiện thực, mà còn là một cảnh tượng càng thêm phi thực.

 

Quý Xuyên hôm nay hoàn toàn khác hẳn ngày thường.

Nam Cung Tư Uyển

Thay vì áo thun và quần mặc nhà lười biếng, anh lại mặc một bộ vest đen được cắt may cực kỳ vừa người.

 

Vốn dĩ Quý Xuyên đã là một người đàn ông từ gương mặt đến vóc dáng đều đẹp đến mức khiến người khác ghen tị, ngày thường tùy ý ăn mặc đã rất hút mắt rồi, huống hồ là bây giờ, bộ vest đen khí chất lạnh lùng này khiến anh càng nổi bật hơn bao giờ hết.

 

Hứa Thuật nhìn một lát, nuốt nước bọt, thầm lẩm bẩm:

“Giá mà tôi lớn lên được như vậy thì tốt biết mấy…”

 

Vậy thì đã không phải độc thân đến tận bây giờ rồi.

 

Không biết Quý Xuyên có nghe thấy không, anh nghiêng đầu liếc Hứa Thuật một cái, nói ngắn gọn:

 

“Tôi ra ngoài một lát.”

 

Hứa Thuật “à” một tiếng, tò mò hỏi:

 

“Đi đâu vậy?”

 

Quý Xuyên không trả lời, quay người đi thẳng ra cửa.

 

Hứa Thuật vội gọi với theo:

 

“Tôi cũng muốn ra ngoài một chút, đi chung luôn nha?”

 

Tay Quý Xuyên vừa đặt lên tay nắm cửa, khựng lại một giây:

 

“Tuỳ.”

 

Thế là Hứa Thuật vội vơ lấy điện thoại rồi lon ton chạy theo sau.

 

Vừa đi theo, cậu vừa âm thầm suy đoán:

Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Quý Xuyên phải ăn mặc chỉnh tề như thế kia?

 

Hẹn hò? Không thể nào.

Thứ nhất là chẳng ai đi hẹn hò mà lại dắt theo một cái bóng đèn như cậu; thứ hai, tính cách như Quý Xuyên, ai mà dám rảnh rỗi tự đi tìm rắc rối mà yêu người như vậy chứ?

 

Phỏng vấn xin việc? Càng không thể.

Cậu sống trong nhà Quý Xuyên bao lâu nay, chưa từng thấy anh nhắc đến công việc hay ai quen biết cả. Điện thoại kia thậm chí chỉ như đồ trang trí.

 

Chẳng lẽ là… đi đám tang hoặc viếng mộ ai đó?

 

Nghĩ đến đây, Hứa Thuật đột nhiên nhớ lại câu nói mớ của Quý Xuyên trong trò chơi hôm trước:

 

“Tôi không có… tôi thật sự không g.i.ế.c bọn họ…”

 

“Bọn họ” là ai?

Tại sao ngay cả trong mơ anh cũng lặp đi lặp lại câu đó?

Lẽ nào có người từng vu oan cho anh g.i.ế.c người?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-den-vo-han-tro-choi-lap-ho-van/chuong-16.html.]

Không lẽ… Quý Xuyên từng bị hàm oan ngồi tù?

 

Càng nghĩ càng thấy tò mò.

 

Hứa Thuật bước theo phía sau, mấy lần định mở miệng hỏi, nhưng rồi lại thôi.

 

Cho đến khi cậu thấy Quý Xuyên bước vào một tiệm hoa.

 

Cô bé bán hoa rõ ràng bị diện mạo cực phẩm của anh làm cho bối rối, mặt đỏ bừng khi nói chuyện.

 

Quý Xuyên nói muốn một bó hoa cúc trắng.

 

Hứa Thuật ngẩn ra đúng thật là đi viếng mộ ai đó sao?

 

Quý Xuyên quay đầu lại, thấy vẻ mặt sửng sốt của Hứa Thuật, liền giải thích ngắn gọn:

 

“Là thầy giáo của tôi.”

 

Hứa Thuật gật đầu:

 

“Thì ra là vậy.”

 

Nếu là người thầy đặc biệt thì đúng là đáng để anh đích thân đến viếng. Người như Quý Xuyên mà chịu ra mặt làm chuyện gì, thì chắc chắn phải là người có ý nghĩa lớn trong cuộc đời anh.

 

Cô gái bán hoa rất nhanh đã gói xong bó hoa cúc trắng, đỏ mặt nói nhỏ:

 

“Khách… khách có thể thêm số điện thoại không? Sau này nếu cần đặt hoa, chỉ cần nói là bọn em có thể giao tận nhà ạ.”

 

Quý Xuyên không đáp, chỉ thanh toán rồi xoay người định rời đi.

 

Hứa Thuật tranh thủ nói:

 

“Vậy tôi thêm đi.”

 

Cô gái ngượng ngùng mà vẫn lễ phép mỉm cười:

 

“Xin lỗi… em vừa nhớ ra danh sách bạn bè đã đầy rồi ạ.”

 

Hứa Thuật: “……”

 

Ra khỏi tiệm hoa, cậu nhịn không được hỏi Quý Xuyên:

 

“Tôi nhìn xấu đến vậy sao?”

 

Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khẽ nhíu mày:

 

“Cũng tàm tạm.”

 

Hứa Thuật: “Cũng tàm tạm thì tàm tạm, nhưng cái nhíu mày của anh là sao hả?”

 

Quý Xuyên không đáp, quay đầu đi, vẫy một chiếc taxi.

 

Điểm đến là một nghĩa trang khá lớn. Vừa bước chân vào, nơi đập vào mắt chỉ toàn là những tấm bia mộ nối tiếp nhau không dứt.

 

Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có phần quá mức. Rõ ràng là ban ngày nắng lên cao, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo và cô quạnh.

 

Hứa Thuật bước theo sau Quý Xuyên, hai người đi ngang qua rất nhiều bia mộ. Trên mỗi tấm bia đều có dán ảnh chân dung của người đã khuất có người đang cười, có người đang khóc, cũng có rất nhiều người nét mặt vô cảm.

 

Từ trẻ nhỏ cho đến người già, đủ mọi lứa tuổi.

 

Hứa Thuật thầm nghĩ, nơi đây, mỗi tấm bia đá đều là một câu chuyện, một cuộc đời.

Không biết có một ngày nào đó, liệu mình cũng sẽ được chôn ở nơi như thế này, trở thành một bức ảnh nhỏ nằm trên bia mộ?

 

Quý Xuyên dừng lại.

 

Hứa Thuật đang mải suy nghĩ, không để ý nên suýt nữa dẫm trúng gót chân anh.

 

Quý Xuyên quay đầu liếc cậu một cái, sau đó cúi người, đặt bó hoa cúc trắng trước bia mộ, rồi ba lần cúi đầu cung kính trước tấm bia đá kia.

 

Hứa Thuật nhìn lên tấm ảnh trên bia, là một người đàn ông trung niên có gương mặt hiền từ.

 

Tên ông là Diêu Vọng.

 

Phía dưới tấm bia có khắc một đoạn tiểu sử, Hứa Thuật đợi sau khi cúng xong thì tiến lại gần xem kỹ: đại khái nội dung ghi rằng ông Diêu là một giáo viên tại “Viện phúc lợi Dương Quang”, lúc sinh thời luôn coi bọn trẻ như con ruột mà chăm sóc, yêu thương…

 

Hứa Thuật hiểu ra: Đây chính là người thầy từng nuôi dạy Quý Xuyên khi còn nhỏ trong viện phúc lợi.

 

Lúc này, cậu bỗng nghe thấy Quý Xuyên nói một câu:

 

“Thầy Diêu, đây là Hứa Thuật. Là bạn của em.”

 

Nghe đến đó, Hứa Thuật không khỏi sững người.

 

Bạn bè? Khi nào thì trở thành bạn bè vậy? Chẳng phải trước kia còn định g.i.ế.c mình sao?

 

Cậu kinh ngạc nhìn về phía Quý Xuyên, vô tình lại bắt gặp đôi tai của đối phương… đã hơi đỏ lên.

 

“…”

Tên này… còn biết xấu hổ nữa à?

 

Trên đường trở về, Quý Xuyên bảo tài xế dừng lại trước một quán ăn. Xuống xe xong, anh vẫn mặt không biểu cảm quay sang Hứa Thuật nói:

 

“Thầy lúc còn sống luôn hy vọng tôi có bạn bè. Mượn cậu dùng tạm một chút thôi, đừng nghĩ nhiều.”

 

Hứa Thuật: “… À.”

 

“Vào ăn cơm đi,” Quý Xuyên dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi trả tiền.”

 

Hứa Thuật thầm nghĩ: Không phải là muốn mời tôi ăn một bữa thôi à, còn phải nói vòng vo vậy sao?

 

Cậu gần như đã đoán được lý do.

Quả nhiên, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Quý Xuyên bỗng nói một câu “Cảm ơn.”

 

Hứa Thuật hiểu đây là lời cảm ơn vì lần trước trong trò chơi, cậu đã giúp đỡ Quý Xuyên.

 

Thật ra cũng chỉ là… cho mượn điện thoại dùng một chút mà thôi.

 

Nhưng với Quý Xuyên, một chút ánh sáng trong bóng tối ấy lại vô cùng quan trọng.

 

Mà lúc đó Quý Xuyên còn chưa biết rằng, kể từ khoảnh khắc đó, anh đã không còn sợ bóng tối nữa.

 

Mãi đến mười ngày sau, Hứa Thuật thật sự không chịu nổi nữa, giữa đêm lén dậy dập cầu d.a.o điện xuống.

 

Quý Xuyên, đang đứng trong bóng tối, ngẩn người suốt hai phút đồng hồ.

 

Ngay khoảnh khắc hắn thấy Hứa Thuật cầm đèn pin bước vào phòng, trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ:

 

Tại sao bóng tối… đột nhiên lại không còn đáng sợ như trước? Chẳng lẽ… chỉ vì người này đang ở bên cạnh mình?

 

Ánh sáng từ đèn pin vừa rọi lên người Quý Xuyên, Hứa Thuật liền thấy anh nhìn mình… mỉm cười một cách dịu dàng chưa từng thấy.

 

Hứa Thuật lập tức rùng mình, nhảy lùi ra sau ba bước:

 

“Anh ơi, làm ơn bình tĩnh! Cúp điện thôi, không phải tôi tắt đèn đâu! Ngày mai tôi sẽ gọi điện khiếu nại công ty điện lực liền!”

 

Vừa nói xong, rầm một tiếng, cậu đóng sập cửa phòng Quý Xuyên lại, quay đầu chạy ra ngoài bật lại cầu d.a.o điện, tốc độ nhanh như thể phía sau có… quỷ đang đuổi.

 

Tuy nhiên, Quý Xuyên không hề đuổi theo.

 

Nhưng từ sau hôm đó, Hứa Thuật thường xuyên cảm thấy sau gáy lạnh toát. Mỗi lần quay đầu lại, đều thấy Quý Xuyên đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình.

 

… Cảm giác chẳng khác nào sống chung với một con cá sấu ăn thịt người.

 

Hứa Thuật sống trong tình trạng hoảng hồn khiếp vía suốt nửa tháng, mãi đến khi thấy Quý Xuyên không có hành động gì đặc biệt, mới dần dần quen được.

 

Rất nhanh sau đó, trò chơi thứ ba lại đến.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận