Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tám người cầm bản vẽ trong tay, đứng thành vòng tròn quanh sân khấu trung tâm. Họ nhìn nhau, rồi lặng lẽ nhìn vào bức họa của người bên cạnh. Không ai nói gì, không khí đặc quánh lại vì tâm trạng nặng nề và sự im lặng kéo dài.

 

Giống hệt nhau. Tất cả đều giống hệt nhau.

 

Một lúc sau, người đàn ông đầu trọc mang số 3 lên tiếng:

“Giờ thì sao? Chẳng lẽ cứ đứng đây mà chờ c.h.ế.t à?”

 

Ánh mắt hắn liếc sang người mang số 4. Những người khác cũng lần lượt, hoặc vô thức, hoặc cố ý, dõi theo ánh nhìn ấy. Rõ ràng, trong mắt họ, người chơi số 4 với kinh nghiệm rõ ràng vượt trội đã trở thành chỗ dựa duy nhất.

 

Nhưng số 4 vẫn im lặng, ngồi đó cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

 

Lúc này, người chơi số 8 – một gã mập bật ra một tiếng khinh khỉnh rồi lầm bầm:

“Có mấy người tưởng đâu giỏi giang lắm, ai ngờ đến một lời dám nói ra cũng không có! Còn không biết xấu hổ mà đòi làm người dẫn đầu!”

 

Thấy không ai phản ứng, hắn nói to hơn:

“Tôi thấy rõ ràng là đồ ăn bị số 1 lấy đi! Số 2 còn đưa ra bằng chứng rõ ràng, chắc chắn cô ta không nói dối!”

 

Số 4 chậm rãi lên tiếng:

“Nếu đã chắc chắn vậy, thì anh cứ tố giác số 1 đi.”

 

Số 8 nhìn qua, hừ lạnh một tiếng rồi đáp:

“Anh tưởng tôi ngu chắc? Nếu tôi tố giác số 1 mà hắn đúng là quỷ, thì các người lời to, khỏi phải nghi ngờ gì thêm. Nhưng lỡ tôi đoán sai, người c.h.ế.t sẽ là tôi, tiện thể còn giúp mấy người gạt bỏ nghi ngờ, đúng không?”

 

Số 5 – một thanh niên lạnh lùng – nói cộc lốc:

“Nếu không ngu thì câm miệng. Cả đám đang tập trung suy nghĩ tìm manh mối, chỉ có anh là lải nhải không ngừng! Tôi cảnh cáo nhé, nếu còn lắm lời nữa, mai có suất cơm nào thì để tôi ăn hộ luôn!”

 

“Anh… anh dám…”

 

“Cứ thử xem tôi có dám không?”

 

Lúc này, Hứa Thuật đành phải lên tiếng hòa giải:

“Thôi nào mọi người, đừng nóng. Mới ngày đầu tiên, thông tin quá ít, chưa thể kết luận gì là chuyện bình thường. Chuyện này đâu giống trò chơi Ma Sói mà muốn loại ai là loại liền được.”

 

Trong trò Ma Sói, dù người bị bỏ phiếu có phải sói hay không thì cũng đều bị xử, mà người bỏ phiếu chẳng phải chịu hậu quả gì. Vậy nên có người lợi dụng luật chơi để loại dần những kẻ tình nghi.

 

Nhưng ở đây thì khác. Nếu tố sai, người tố giác sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Nam Cung Tư Uyển

 

Số 2 lên tiếng, ho nhẹ một cái rồi nói:

“Phải, đúng vậy, đừng cãi nhau nữa. Có khi con quỷ đó chỉ chờ chúng ta tự chia rẽ mà thôi.”

 

Số 8 hừ một tiếng, vẫn cau có:

“Mấy người nói thì hay lắm, nhưng người nhịn đói cả ngày mà chẳng có đồ ăn nào lại không phải mấy người!”

 

Lần này không ai đáp lại hắn nữa. Hắn cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi dần yên lặng.

 

Tám người chìm trong im lặng, ai nấy đều đang suy tính trong đầu.

 

Hứa Thuật nghĩ thầm: Số 1 từng nói lúc anh ta ra ngoài thì chỉ có tám phần cơm, không có nước. Trong khi số 2 lại kể lúc cô ra thì thiếu hai hộp cơm, và cô chỉ lấy một chai nước, không đụng đến cơm. Nói cách khác, khi đó chỉ còn năm hộp cơm.

 

Sau đó, những người chơi khác đều xác nhận rằng có thiếu một phần cơm.

 

Như vậy, lời khai của số 1 và số 2 là mâu thuẫn.

 

Tuy nhiên, số 2 còn đưa ra một tờ giấy ghi lại quy tắc làm bằng chứng, trong khi số 1 thì không có gì để chứng minh lời mình.

 

Tất nhiên, tờ giấy đó cũng chưa hẳn là “bằng chứng” vì nếu số 2 thực sự lấy đồ rồi giấu đi, thì cũng có thể bịa ra rằng chẳng còn gì ngay từ đầu.

 

Nhưng nếu số 2 đang nói dối, thì theo lý mà nói, số 1, người ra ngoài trước cô ta lẽ ra đã phải nhìn thấy lọ thuốc trên sân khấu, đúng không?

Thế nhưng, anh ta chỉ nhắc đến tám hộp cơm, hoàn toàn không nói gì đến thuốc.

 

Mặt khác, nếu số 1 là quỷ, thì chắc chắn anh ta sẽ cố giấu thân phận, tìm cách nói ra những thông tin khớp với sự thật để tránh nghi ngờ, đồng thời đẩy sự chú ý sang người khác.

 

Nếu là Hứa Thuật trong hoàn cảnh đó, anh sẽ nói:

“Tôi là số 1. Lúc tôi ra ngoài, có tám hộp cơm, tám chai nước, và cả một vài lọ thuốc.”

 

Nói cách khác, lời khai của số 1 và số 2 hoàn toàn mâu thuẫn chắc chắn trong hai người phải có một người là quỷ.

 

Hứa Thuật tin rằng, phần lớn người ở đây cũng đã nghĩ tới điều này.

 

Nhưng chính vì kết luận này quá rõ ràng… anh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Trò chơi này, sao có thể dễ đoán đến vậy?

 

Chẳng lẽ vẫn còn một manh mối quan trọng nào đó chưa xuất hiện? Hay là…

 

Ánh mắt Hứa Thuật khẽ đảo một vòng, lướt qua khuôn mặt bảy người còn lại.

Có ai đang giấu điều gì đó?

Hoặc… thật sự không chỉ có một con quỷ?

Có thể nào số 1 và số 2 là cùng một phe, đang cố tình gây rối để làm nhiễu loạn phán đoán của mọi người?

 

Hay tệ hơn, con quỷ không bị giới hạn bởi thời gian ra vào căn phòng?

Nó có thể tự do lấy đồ ra khỏi sân khấu hoặc thậm chí, quay lại để đặt đồ vào như chưa từng lấy?

 

Nhưng nếu nghĩ như vậy, thì mọi khả năng đều trở nên mơ hồ, không có bằng chứng cụ thể nào cả.

 

Hứa Thuật thở dài, giơ tay xoa trán, rồi lấy điện thoại ra xem giờ 20:52.

 

Chỉ còn tám phút nữa là phải quay về phòng. Có lẽ hôm nay không thể rút ra kết luận gì rồi.

 

Đúng lúc ấy, số 4 lên tiếng:

“Xem ra chẳng ai tìm ra được manh mối. Tôi có một đề nghị: mọi người đều mang theo điện thoại đúng không? Ngày mai, từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, chúng ta quay video lại. Như thế sẽ không ai có cơ hội giở trò.”

 

Số 2 nói:

“Tôi không có điện thoại… Tôi nhập viện nên chưa kịp mang theo.”

 

Số 3 cũng lên tiếng:

“Lúc đó tôi đang họp, điện thoại để ở chỗ thư ký.”

 

Không ai khác nói gì thêm. Số 4 gật đầu rồi tiếp:

“Không sao, vậy là chỉ có hai người không mang theo điện thoại. Nếu ngày mai lại có thứ gì biến mất, hai người các bạn sẽ là đối tượng nghi ngờ hàng đầu. Mà rõ ràng, số 2 sẽ bị nghi nặng nhất.”

 

Mọi người gật đầu đồng ý với đề xuất, ai nấy đều tỏ vẻ tán thành.

 

“À đúng rồi… cậu là số 7 phải không?” Số 5 đột nhiên quay sang hỏi Quý Xuyên. “Từ nãy đến giờ hình như cậu chưa nói một câu nào. Không biết cậu có suy nghĩ gì không?”

 

Quý Xuyên chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

 

Hứa Thuật hiểu rõ lý do, đơn giản là vì Quý Xuyên chẳng hề quan tâm đến người này, cũng không hứng thú để trả lời.

 

Số 8 lúc này bật cười khẽ:

“Cái tên này… không phải câm hay điếc gì đó chứ? Nhìn cái mặt cũng ra dáng đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-den-vo-han-tro-choi-lap-ho-van/chuong-12.html.]

Thực ra, Quý Xuyên bình thường vốn đã có vẻ ngoài trầm lặng, u tối, khiến người ta cảm thấy vừa quái dị vừa khó gần. Nhưng một khi hắn nổi giận…

 

Hứa Thuật đưa tay ôm trán, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ biết bất lực thở dài. Quý Xuyên bắt đầu nở nụ cười nhưng là nụ cười ngày càng méo mó, méo đến rợn người.

 

Không biết từ lúc nào, hắn đã lôi ra một lưỡi hái. Đúng vậy là lưỡi hái thật rồi bước thẳng về phía số 8.

 

Càng đến gần, hắn lại càng cười… càng vui vẻ.

 

Hứa Thuật: “……”

 

Còn hai phút nữa là cửa phòng mở. Ai bảo mồm miệng tiện? Tự cầu phúc đi vậy.

 

Không ai có thể ngờ rằng Quý Xuyên lại có thể ra tay mà không cần báo trước, thậm chí không nói lấy một lời đã cầm vũ khí tiến thẳng tới sát hại người khác. Ngay cả số 8, nạn nhân trực tiếp, cũng không ngờ tới điều đó.

 

Hắn nhìn thấy Quý Xuyên đi về phía mình, lưỡi hái trong tay, mà vẫn không cảm thấy chút nguy hiểm nào. Vẫn ngồi yên như tượng đá, thậm chí còn có tâm trạng mà mỉa mai:

 

“Lôi cả lưỡi hái ra à? Tưởng hù được ai chắc? Ở đây làm gì có cỏ mà cắt?”

 

Chỉ đến khi Quý Xuyên thực sự vung lưỡi hái, nhanh như chớp c.h.é.m thẳng vào cổ hắn, số 8 mới nhận ra, người này không phải đang dọa chơi.

 

Hắn hoảng loạn hét lên, chẳng kịp né, chỉ còn biết vội giơ tay lên che cổ.

 

Máu lập tức loang đỏ cả cánh tay béo núc.

 

Quý Xuyên khẽ “chậc” một tiếng, hiển nhiên không hài lòng với kết quả. Tay trái hắn siết thành nắm đấm, đ.ấ.m thẳng vào mắt số 8 một cú “rầm” nặng nề. Khi đối phương còn đang loạng choạng tránh né, hắn lại tiếp tục vung lưỡi hái lên c.h.é.m tới!

 

“Xoẹt!”

 

Một đường m.á.u sâu hoắm hiện ra trên cánh tay trái của số 8 vết thương sâu tới tận xương.

 

Phải nói rằng, tuy mập thật, nhưng số 8 cũng phản xạ khá nhanh. Nếu không, nhát vừa rồi đã không dừng ở cánh tay mà là trên đầu rồi.

 

Hứa Thuật nhìn mà cũng không chịu nổi nữa.

Trông cảnh đó mà cứng họng, chẳng nghĩ ra nổi câu gì để can ngăn.

Dù sao thì… cũng chẳng ai muốn dính vào khi hắn ra tay như vậy.

 

Những người còn lại thì dường như đều sững người ra, chỉ có số 3 đứng bật dậy, như thể định nói gì đó.

 

Nhưng số 5 nhanh chóng kéo anh ta lại, lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng.

 

Số 3 hơi chần chừ, rồi cũng từ từ ngồi xuống.

 

Chính vào khoảnh khắc đó, Hứa Thuật mới hiểu vì sao trước đó anh lại cảm thấy ánh mắt của số 5 thật khó chịu. Bởi vì gã là kiểu người ích kỷ, khôn ranh, trong mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ tính toán.

 

Quý Xuyên ra tay g.i.ế.c số 8, từ đó có thể xác nhận hắn không phải quỷ, bởi vì nếu là quỷ, hắn đã kích hoạt cấm kỵ khi g.i.ế.c người.

 

Thứ hai, nếu số 8 đã chết, thì nghi phạm lại bớt đi một người.

 

Dù sao nhìn tổng thể, đầu óc của số 8 rõ ràng không được lanh lẹ, ở trong nhóm cũng chẳng có giá trị gì ngoài việc… c.h.ế.t thay.

 

Bên kia, số 8 sau khi hoàn hồn liền lôi vũ khí ra định phản kích, nhưng chỉ trong vòng chưa đầy năm giây, đã bị Quý Xuyên đè ngã lăn ra đất.

 

Trên người hắn lại xuất hiện thêm một vết thương nữa, lần này là ngay trước ngực, suýt chút nữa đã bị cắt trúng yết hầu.

 

Số 8 dùng hết sức bò dậy bỏ chạy, vừa chạy vừa gào thét cầu cứu. Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng ho khẽ của số 2 và tiếng bước chân lạnh lẽo của Quý Xuyên càng lúc càng gần.

 

Rất nhanh, Quý Xuyên từ phía sau tung một cú đá thẳng vào chân hắn, khiến số 8 ngã sấp mặt xuống đất.

 

Lúc này, hắn bắt đầu gào khóc xin tha mạng, khản cả giọng van xin Quý Xuyên đừng g.i.ế.c mình.

 

Nhưng Quý Xuyên chỉ bật cười, một chân đạp lên n.g.ự.c hắn, rồi giơ cao lưỡi hái đã nhuốm máu, hướng thẳng cổ họng mà c.h.é.m xuống.

 

Cuối cùng, Hứa Thuật không đành lòng nữa, lên tiếng:

 

“Chín giờ rồi! Mọi người mau về phòng đi! Không thì sẽ bị hệ thống xử tử đấy!”

 

Quý Xuyên khựng lại một chút.

 

Hắn quay đầu nhìn Hứa Thuật, chớp mắt chậm rãi hai lần, rồi bất ngờ thu hồi lưỡi hái, đứng dậy bước đi.

 

Hứa Thuật cúi đầu liếc điện thoại chỉ còn khoảng hai mươi giây.

 

Nụ cười ghê rợn trên mặt Quý Xuyên cũng dần phai nhạt theo từng bước chân hắn tiến lại gần. Có vẻ hắn không có ý định ra tay với Hứa Thuật.

 

Hứa Thuật thở phào, cười gượng:

“Ngại quá… tôi nhìn nhầm giờ. Còn mười mấy giây nữa mới mở cửa.”

 

Quý Xuyên vẫn không dừng lại, tiếp tục bước tới.

 

Hứa Thuật lập tức đứng dậy, lùi vài bước về phía sau, cố giữ khoảng cách an toàn.

 

Quý Xuyên thấy vậy thì dừng lại, khẽ cau mày:

“Lại đây.”

 

Hứa Thuật: “…Tôi nghĩ là không.”

 

BANG!

Tất cả cửa sắt đồng loạt mở ra.

 

Hứa Thuật lập tức quay đầu bỏ chạy về phía phòng số 6, vừa mở cửa vừa hét lớn:

“Hiện tại vẫn chưa rõ ràng cấm kỵ là gì! Ngày mai nếu mọi người thấy đồ đạc không mất gì, làm ơn đừng ai nổi lòng tham mà lấy đi cái gì đó!”

 

Nói xong, cậu lập tức đóng cửa lại.

 

Chỉ sau khi cánh cửa khép kín, Hứa Thuật mới nhận ra đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào.

 

Căn phòng hoàn toàn kín mít, tối đen như mực, đưa tay ra cũng chẳng thấy nổi năm ngón.

 

Anh đứng ngây ra bên cửa một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra bật sáng màn hình để soi đường.

 

Anh biết rõ trong phòng không có công tắc đèn, nên cũng chẳng buồn tìm, chỉ dựa vào ánh sáng lờ mờ từ điện thoại để đi vệ sinh, rồi nhanh chóng leo lên giường.

 

Tắt điện thoại đi, xung quanh lại chìm vào bóng tối dày đặc. Một màu đen đến mức khiến người ta có cảm giác như rơi vào hư không, thân thể như tan biến, chỉ còn sót lại chút ý thức mơ hồ.

 

Cảm giác này khiến người ta khó thở.

 

Hứa Thuật thở dài, nhắm mắt, trở mình nằm xuống nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh Quý Xuyên.

 

…Hắn hình như sợ bóng tối?

Không biết liệu có vấn đề gì không?

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận