Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn

Chương 17: Thôn Quỷ Trong Núi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi lần này họ xuất hiện là một khu rừng núi.

 

Xung quanh toàn là những cây đại thụ rợp trời, rừng cây rậm rạp um tùm, cỏ dại mọc cao đến quá nửa người vừa nhìn đã biết đây là một nơi con người rất hiếm khi đặt chân tới.

 

Tiếng chim muông các loại vang lên hỗn tạp khắp nơi, líu lo không ngừng, tựa như đang tấu lên một bản “giao hưởng của sự phiền nhiễu”. Lẫn trong đó là tiếng ve kêu cao vút, chói tai, càng khiến người nghe thêm nhức đầu.

 

Nếu là lúc bình thường, có lẽ mọi người còn có thể tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên này.

 

Nhưng tại thời điểm này, những người chơi đang đứng trong rừng lại hiển nhiên không có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh.

 

Dưới chân họ là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, kéo dài cả trước lẫn sau, chìm khuất vào sâu trong rừng, không rõ sẽ dẫn tới nơi nào.

 

Hứa Thuật liếc mắt nhìn quanh những người còn lại vừa đếm thì thấy tổng cộng có chín người chơi.

 

Đúng lúc ấy, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc:

 

“Chào mừng các người chơi bước vào trò chơi 【 Thiên Đường 】.

Mục tiêu lần này: Thoát khỏi Nguyệt Hoa Sơn.”

 

Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủn, sau đó liền im bặt.

 

Tất cả người chơi đều sững người trong giây lát. Một lúc sau mới có người lẩm bẩm:

 

“Chỉ vậy thôi á? Vậy thì rõ ràng hiện giờ chúng ta đang ở trên núi Nguyệt Hoa rồi, đi thẳng theo con đường này xuống núi chẳng phải là xong sao?”

 

“Đâu có đơn giản vậy.”

Một người phụ nữ tóc xoăn dài, phong thái chững chạc, thản nhiên đáp:

“Thấy con đường dưới chân chúng ta không? Trên núi mà có một con đường thế này, nghĩa là gì?”

 

Hứa Thuật tiếp lời:

 

“Có người từng sống quanh đây và không chỉ là một hai người. Có thể là một ngôi làng trên núi.”

 

Chỉ một hai người thì không thể giẫm nát cỏ dại thành một con đường như thế.

 

Người phụ nữ liếc nhìn cậu, đôi môi đỏ cong nhẹ lên, cười nói:

 

“Tôi đoán phía trước hẳn sẽ có một ngôi làng nhỏ. Có lẽ còn phải đi thêm một đoạn nữa.”

 

Hứa Thuật quay sang nhìn Quý Xuyên, hỏi:

 

“Đi xem thử chứ?”

 

Quý Xuyên không đáp, trực tiếp sải bước đi lên phía trước.

 

Trên núi có sự chênh lệch độ cao rõ rệt, nên việc phân biệt hướng đi lên hay xuống cũng khá dễ dàng.

 

Hứa Thuật và người phụ nữ kia cũng theo đường lên núi mà đi, trong khi mấy người còn lại thì đứng tại chỗ, do dự một lúc.

 

Một người đàn ông trung niên bụng bia lên tiếng:

 

“Tôi vẫn nghĩ nên thử đi xuống núi trước xem sao. Biết đâu đây chỉ là một kiểu chơi trò tâm lý của trò chơi thôi? Dù gì mới bắt đầu mà, không thể nào có chuyện lớn ngay được. Nếu đi nhầm, quay lại cũng đâu sao.”

 

“Vậy hai chúng ta cùng đi.”

Người lên tiếng đầu tiên nói.

 

Một người nữa cũng tỏ ý muốn xuống núi xem sao. Ba người còn lại sau một chút đắn đo thì chọn đi theo hướng lên núi, cùng nhóm Hứa Thuật.

 

Trên đường, người phụ nữ tóc xoăn vừa đi vừa hỏi:

 

“Tôi tên là Cốc Vũ, còn các anh?”

 

Hứa Thuật suy nghĩ một chút. Theo quy tắc trò chơi thì không thể g.i.ế.c người chơi bên ngoài chiến đấu, nên cũng không cần giấu tên thật, bèn thản nhiên đáp lại.

 

Tuy nhiên, Quý Xuyên vẫn không hề có ý định mở miệng.

 

Cốc Vũ nhìn anh thêm hai lần, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ nói:

 

“Đây là lần thứ ba tôi tham gia trò chơi. Các anh chắc cũng không khác mấy nhỉ?

Lần trước tôi có hỏi mấy người chơi khác, phần lớn đều mới chơi hai, ba lần.”

 

Hứa Thuật gật đầu:

 

“Đúng vậy, tôi cũng là lần thứ ba.”

 

“Xem ra hệ thống trò chơi sắp xếp người chơi là dựa vào kinh nghiệm, sẽ không đột ngột đưa người cấp cao vào nhóm.

Như vậy là tốt nhất, nếu không có người chơi cấp cao xuất hiện, độ khó của trò chơi chắc chắn cũng sẽ tăng không nhiều…”

 

Cốc Vũ có vẻ là kiểu người rất hay nói chuyện. Trên đường leo núi, cô không ngừng trò chuyện cùng Hứa Thuật.

 

Mãi cho đến khi phía trước cây cối dần thưa thớt, sau đó biến mất hẳn, thì một vài mái nhà thấp bé bắt đầu lộ ra trước mắt ba người.

 

Địa hình cũng trở nên bằng phẳng hơn, ngay cả con đường mòn dưới chân cũng rộng rãi ra không ít.

 

Bọn họ liền tăng tốc bước chân, Hứa Thuật còn quay đầu lại nhắc nhóm phía sau:

 

“Đi nhanh lên một chút, tụi tôi thấy nhà rồi.”

 

Tới gần hơn, mới phát hiện những ngôi nhà kia nằm ở sườn núi, phía sau vẫn là một khu rừng rậm.

 

Các ngôi nhà xây khá gần nhau, xếp thành từng dãy, kiểu dáng đơn sơ mộc mạc. Chúng đều là nhà vách đất, mái lợp ngói xanh nhạt, thấp thoáng có mấy ống khói đang nhẹ nhàng bốc khói.

 

Thoạt nhìn, nơi này thực sự có vài phần mang theo cảm giác ẩn dật, sống xa thế tục.

 

Hứa Thuật và hai người còn lại đứng ở đầu thôn đợi thêm ba người khác trong nhóm.

 

Trong ba người đó, có hai thanh niên và một cô gái trẻ tràn đầy sức sống.

 

Vừa nhìn thấy ngôi làng, cô gái kia liền reo lên một tiếng “Oa!”, phấn khích nói:

 

“Chỗ này đẹp quá trời luôn! Y như chốn ẩn cư trong mộng của mình vậy á!”

 

Một chàng trai bật cười:

 

“Đừng vội mơ. Liệu tụi mình có sống sót ra ngoài được không còn chưa biết mà.”

 

“Đừng bi quan vậy chứ!” Cô gái cười hì hì, vẻ lạc quan tỏa sáng.

 

“Mình nói cho cậu biết nha, người càng bi quan thì càng dễ gặp chuyện xui. Phải giống mình nè lạc quan lên chút, chuyện xấu cũng sẽ biến thành chuyện tốt!

Nào nào nào, mọi người cười một cái đi!”

 

Phải nói rằng, nụ cười của cô thật sự rất có sức lôi cuốn.

 

Ngoại trừ Quý Xuyên vẫn mặt lạnh như thường, những người khác không khỏi bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

 

Lúc này, Cốc Vũ đột nhiên lên tiếng:

 

“Phía trước có người.”

 

Mọi người lập tức cảnh giác, đồng loạt nhìn về phía trước.

 

Chỉ thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước ra từ cánh cửa trong làng, tay cầm một cái giỏ trống, có vẻ như đang chuẩn bị đi hái rau.

 

Nam Cung Tư Uyển

Lúc người chơi nhìn thấy cô ta, cô ta cũng vừa lúc nhìn thấy họ.

 

Người phụ nữ hơi sững người, sắc mặt thoáng biến đổi, rồi vội vàng rảo bước đi về phía đầu làng.

 

Hứa Thuật còn tưởng cô ta sẽ đến hỏi họ là ai, nhưng không ngờ, cô ta lại dừng lại trước căn nhà thứ hai bên trong thôn, gõ cửa “bang bang” vài cái.

 

Chẳng mấy chốc, một thiếu niên bước ra mở cửa.

 

Người phụ nữ quay đầu lại, dùng cằm chỉ về phía nhóm Hứa Thuật.

 

Hứa Thuật vừa định bước lên chào hỏi thì thiếu niên kia đã lập tức quay trở vào trong nhà.

 

Lúc này, người phụ nữ mới quay sang phía họ hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-den-vo-han-tro-choi-lap-ho-van/chuong-17-thon-quy-trong-nui.html.]

 

“Mấy người từ dưới núi lên à? Sao lại tới được nơi này?”

 

Cốc Vũ lập tức phản ứng:

 

“Chị ơi, tụi em là người trong một câu lạc bộ du lịch.

Bọn em đặc biệt thích những ngôi làng yên bình ẩn mình trong núi rừng như thế này, cho nên lần này đã quyết định…”

 

Cô còn chưa nói hết câu, thì cánh cửa phía sau người phụ nữ lại mở ra lần nữa.

 

Lần này là một ông lão khoảng hơn 60 tuổi bước ra.

 

Ông mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, tuy đã có tuổi nhưng lưng vẫn thẳng, tinh thần minh mẫn.

 

Người phụ nữ thấy ông, vội vàng nói:

 

“Thôn trưởng, ông xem… họ…”

 

Ông lão nhìn về phía nhóm Hứa Thuật, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại hỏi lại đúng câu lúc nãy của người phụ nữ.

 

Cốc Vũ lặp lại nguyên văn câu trả lời ban nãy.

 

Ông lão trầm ngâm một hồi, rồi chậm rãi nói:

 

“Thôi, đã tới rồi thì cứ ở lại đi.

Nhưng nhớ kỹ năm ngày sau, các người nhất định phải rời khỏi đây, vĩnh viễn không được quay lại.”

 

Các người chơi đồng thanh đồng ý.

 

Nhưng Hứa Thuật lại nhanh chóng bắt được điểm quan trọng trong lời của vị thôn trưởng:

 

“Tại sao ông ấy lại nói là ‘năm ngày sau’?”

 

Chẳng ai trong nhóm người chơi từng nói họ muốn ở lại tận năm ngày cả. Có thể ngày mai họ đã muốn rời đi rồi cũng nên?

 

Tại sao nghe ông ấy nói lại giống như đã biết chắc chắn bọn họ sẽ ở lại đủ năm ngày?

 

“Người các ngươi đông quá, chỉ có thể tách ra ở riêng.

Nhà ta có thể cho hai người ở lại, còn lại thì… Vương Ngũ tức phụ, nhà ngươi cũng cho ở hai người đi.

Hai người còn lại thì an bài tới nhà họ Lưu.”

 

Thôn trưởng lập tức sắp xếp xong chỗ ở cho sáu người. Lúc này, cô gái trẻ tuổi kia vội vàng nói:

 

“Thôn trưởng, thật ra bọn cháu còn ba người bạn nữa.

Khi nãy lúc đi tới giữa sườn núi, bọn họ nói muốn xuống núi một chuyến, không biết có lên lại được không.

Nếu họ cũng đến, làm phiền ngài giúp bọn cháu tìm thêm chỗ ở ạ.”

 

Thôn trưởng liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đáp:

 

“Vậy thì sắp xếp tới nhà Vương Đại Lôi.

Vương Ngũ tức phụ, ngươi dẫn họ đi.”

 

Người phụ nữ kia “dạ” một tiếng, rồi nhìn về phía sáu người:

 

“Ai trong các ngươi sẽ ở nhà ta?”

 

Sáu người liếc mắt nhìn nhau. Cốc Vũ là người đầu tiên lên tiếng với Hứa Thuật:

 

“Chúng ta cùng ở một chỗ nhé?”

 

“Cậu ấy ở cùng tôi.”

Câu nói đột ngột của Quý Xuyên khiến không khí có chút đông cứng.

 

Hứa Thuật:

 

“Thật ra tôi muốn…”

 

“Muốn c.h.ế.t à?”

 

“… Tôi không muốn gì hết.”

 

Cốc Vũ sững người, ánh mắt đảo qua hai người, nghi hoặc hỏi:

 

“Hai người quen nhau à?”

 

“Chúng tôi ở nhà thôn trưởng.” Quý Xuyên dứt lời, liền đi thẳng vào nhà thôn trưởng.

 

Hứa Thuật nhún vai bất đắc dĩ với Cốc Vũ, rồi cũng đi theo anh ta.

 

Vì vậy, cô gái trẻ tên Cố Manh Manh và Cốc Vũ cùng ở nhà Vương Ngũ, còn hai thanh niên còn lại thì chuyển đến nhà họ Lưu.

 

Khi Hứa Thuật và Quý Xuyên bước vào trong nhà thôn trưởng, lão thôn trưởng quay lại phòng mình.

Thiếu niên lúc trước họ từng gặp liền dẫn họ tới chỗ ngủ.

 

Chỉ có một gian phòng, một cái giường.

 

Thiếu niên có chút áy náy:

 

“Thật xin lỗi, nhà cửa ở đây đều dựng dựa vào sườn núi, diện tích nhỏ, nên hơi bất tiện.  Hai người ngủ chung một giường nhé.

À đúng rồi, tôi tên là Vương Nhuận.

Nếu các anh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, tuy chưa chắc đáp ứng được, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

 

Cậu ta cười tươi, trông là một người rất thân thiện và dễ gần.

 

“Vậy làm phiền cậu rồi.” Hứa Thuật cũng mỉm cười,

“Nhưng bọn tôi cũng không ở lại lâu đâu, ngày kia là rời đi rồi.”

 

Câu nói này là một phép thử, vì câu “năm ngày sau” của thôn trưởng thực sự khiến người ta phải để ý.

 

Không biết có phải vì đây vốn chẳng phải bí mật, Vương Nhuận nghe xong chỉ hơi sững lại, rồi thẳng thắn nói:

 

“Ngày kia thì chưa đi được đâu.”

“Bởi vì thôn chúng tôi năm ngày sau có lễ hiến tế.

Mỗi năm đến thời điểm này, cả ngọn núi sẽ bị phong tỏa, người ngoài vào không được, người bên trong cũng tuyệt đối không được ra.

Vậy nên các anh phải đợi lễ kết thúc mới có thể rời đi được.

Mà thật ra, tôi cũng thấy lạ lắm…

Tại sao các anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này chứ? Theo lý mà nói, người ngoài căn bản không thể vào được mới đúng…”

 

Nghe đến đây, Hứa Thuật khẽ nhíu mày.

 

Thảo nào vừa rồi khi thôn trưởng nghe nói nhóm họ còn ba người nữa chưa lên tới, không hề do dự mà lập tức sắp xếp chỗ ở cho cả ba người đó.

 

Hóa ra ông ấy đã chắc chắn bọn họ sẽ quay lại.

 

Không thể rời đi trong vòng năm ngày…

 

Nói như vậy, nhiệm vụ chính trong trò chơi lần này là “Thoát khỏi Nguyệt Hoa Sơn”, nhất định có liên quan đến nghi lễ hiến tế của thôn Vương gia này.

 

Vậy người chơi cần phải làm gì?

 

Chỉ lặng lẽ chờ hiến tế kết thúc rồi rời đi?

Hay phải nghĩ cách phá rối hoặc ngăn cản nghi lễ?

 

Khi Hứa Thuật còn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu lớn.

 

Anh và Quý Xuyên liếc nhìn nhau, rồi cùng Vương Nhuận đi ra ngoài. Khi ra tới nơi, họ đã nghe rõ những tiếng hét kia.

 

Là ba người chơi trước đó đã xuống núi.

 

Hai người nhanh chóng bước ra, thì thấy ba người kia hoảng hốt chạy vào trong thôn, vừa chạy vừa hét lớn.

 

Người đàn ông bụng bia dẫn đầu vừa thở hổn hển vừa hét:

 

“Má nó! Cái chỗ quái quỷ này căn bản không thể ra được!

Phía dưới có một khu như là tường vô hình, kiểu gì cũng không vòng qua được!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận