Vòng Lặp Cái Chết

Chương 17

Một ánh sáng chói lòa vụt qua, và tôi lại xuất hiện dưới tòa nhà ký túc xá.

Đúng vậy, tôi có thể đứng lên được.

Tôi sờ vào bụng mình, phát hiện vết thương đã hoàn toàn biến mất, thậm chí trên quần áo cũng không còn vết máu.

Toàn bộ trải nghiệm kinh hoàng tối qua như một cơn ác mộng, giờ đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng liệu mọi chuyện có thực sự kết thúc như vậy không?

Chắc chắn là không rồi.

Bởi vì tôi cúi xuống, và nhìn thấy trên mặt đất là một bộ đồ đen, một chiếc khẩu trang đen, cùng một con d.a.o quen thuộc.

Ngay lập tức, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi: "Vòng này sẽ bắt đầu ngay lập tức, họ sẽ trở lại ăn tối. Cậu chuẩn bị xong chưa? Cậu phải g.i.ế.c hết tất cả mọi người trong thời gian quy định mới có thể thắng, thắng rồi cậu mới có thể đặt câu hỏi và rời khỏi đây."

Tôi quay đầu lại, và phát hiện người đứng trước mặt mình là cái "cảnh sát" ấy.

Lúc này tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu "vòng trước, vòng sau" mà 511 đã nói.

Tôi cũng hiểu vì sao lại có hai tôi, hai 511.

Tôi mở miệng hỏi: "Tôi hiểu rồi, người sống sót của vòng trước sẽ trở thành kẻ g.i.ế.c người của vòng sau, tôi phải g.i.ế.c hết tất cả để thoát khỏi vòng lặp này, đúng không?"

Hắn gật đầu.

Tôi lại cười, rồi hỏi lại: "Thật sao? Nhưng trong vòng trước, người ở 511, cậu ta đâu có làm như vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận