Không ngờ công ty bên kia lại nhát gan đến thế, do sợ lùm xùm nên móc tiền dàn xếp. Còn trả cho hắn một khoản phí bịt miệng kha khá.
Cũng chính vì số tiền đó mà Lưu Hi bị ép phải nhường quyền nuôi con.
Nếm được vị ngọt, Nhậm Minh dứt khoát chuyển sang làm tài khoản marketing. Suốt ngày đăng linh tinh kiếm tương tác.
Lưu Hi gửi tôi tên tài khoản đó, tôi lập tức lên mạng tra thử. Không tra thì thôi, chứ tra xong thì giật cả mình… Bên trong còn có cả chuyện của tôi.
9.
Cái tài khoản đó, đúng là một cái hố phân. Những lời lẽ sỉ nhục ngập tràn bất kể nam nữ già trẻ, ai cũng bị hắn dội cho một trận xối xả.
Hôm tôi đi ăn đồ Nhật, hắn đã chụp màn hình story của tôi rồi đăng lên bạn bè. Dù đã làm mờ khuôn mặt, nhưng hắn lại đăng kèm dòng chú thích: “Tiểu tiên nữ ăn sashimi, không biết phải nhận bao nhiêu đơn mới dám đi ăn kiểu này.”
Phía dưới là một loạt bình luận thối không thể tả:
“Đúng là tối nằm kiếm tiền, sáng ngồi ăn sashimi… Tiểu tiên nữ giỏi ghê á.”
“Ha ha, thích ăn đồ Nhật thế! Không biết có thích làm diễn viên JAV luôn không?”
“Anh ơi, cái góc bàn kia hình như là mã gọi món đó. Thêm cho cổ vài món đi, không ăn nhiều sao đủ sức tiếp khách.”
Thì ra là nhờ mấy bình luận đó mà hắn mới nảy ra cái chiêu ti tiện như thế. Sau khi đăng ảnh chụp đơn đặt món giả kia, hắn còn nhận được hơn nghìn tệ tiền donate.
Hay thật đấy, tôi thì mất trắng năm nghìn còn hắn thì khóc một chút rồi kiếm về gần hết?
Đám fan của hắn, toàn là mấy kẻ thối nát trong lòng. Hễ thấy ai sống đàng hoàng và có chút tử tế là lại cay cú khó chịu.
Nhậm Minh bám lấy tâm lý đó, hay nói đúng hơn là hắn vốn đã cùng một ruột với bọn họ. Nên rất giỏi trong việc khai thác và chiều chuộng những suy nghĩ bẩn thỉu ấy.
Suốt ngày hắn lên tài khoản chửi bới, công kích cùng bóp méo mọi thứ lẽ ra nên tích cực. Tôi lướt thêm vài trang, phát hiện hắn còn dùng hàng xóm quanh khu làm nguyên liệu sáng tác.
Có lần hắn lén chụp ảnh một người dắt chó đi dạo, rồi chú thích: “Nuôi chó như phụng dưỡng cha mẹ, xem tao ăn thịt nó rồi thì mày còn cười được không?”
Có lần khác, hắn quay cảnh hai vợ chồng trẻ đang chơi đùa với con gái ở khu vui chơi và caption lại: “Em gái à, đợi em lớn thêm chút nhé… Anh sẽ chờ.”
Còn kèm theo icon tim mắt đỏ chót, nước dãi ròng ròng.
Hắn cũng có con gái đấy, thế mà vẫn có thể viết ra thứ dơ bẩn đến mức này… Tôi bắt đầu thấy lo cho cô bé con ấy.
Tài khoản của hắn khiến tôi nghẹt thở, càng kéo xuống càng thấy những thứ b.ệ.nh h.o.ạ.n và bẩn thỉu đến khó tin. Tôi không muốn đọc tiếp nữa.
Tôi chụp màn hình lại những bài viết liên quan đến hàng xóm trong khu, dùng tài khoản phụ ẩn danh để theo dõi. Còn thêm vào danh sách đặc biệt, sau đó tắt ngay trình duyệt.
10.
Làm xong hết mọi thứ thì trời đã khuya. Tôi vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đổ chuông.
Là một số lạ gọi đến.
Vừa bắt máy, thứ đầu tiên truyền đến tai là một đoạn âm thanh the thé như ma quỷ gào thét. Vừa chói tai vừa kinh tởm vô cùng.
May mà tôi đã lường trước nên không hề bị giật mình. Ngay sau đó là giọng nói đã được chỉnh qua phần mềm biến âm, cất lên đầy xấc xược: “Tiểu tiên nữ ơi, mỗi đơn chị lấy bao nhiêu tiền thế? Em là học sinh nghèo lắm, chị tính rẻ cho em chút đi nha?”
Nói xong hắn phá lên cười, giọng cười đầy ác ý và khiêu khích.
Đợi hắn cười chán, tôi chậm rãi đáp:
“Cậu tưởng dùng phần mềm đổi giọng là tôi không biết cậu là ai à? Có phải do ‘Nhậm Ngã Hành’ xúi cậu làm chuyện này không?”
“Tôi đã ghi âm lại toàn bộ cuộc gọi rồi, ngày mai tôi sẽ gửi thẳng đến giáo viên của cậu. Chuẩn bị tinh thần đi.”
‘Nhậm Ngã Hành’ là biệt danh của Nhậm Minh trên mạng… Tôi đang đánh cược.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Ngay khi vừa mở miệng đã gọi tôi là “tiểu tiên nữ”, vậy hiển nhiên người này là bị đầu độc bởi tên đó.
Cậu ta còn nói mình là học sinh… điểm này có lẽ là thật.
Quả nhiên chỉ sau mấy câu của tôi, đối phương sợ đến mức dập máy luôn. Chẳng mấy chốc, một tin nhắn được gửi đến: “Chị ơi, đừng báo trường em! Ba em là giáo viên, ông ấy mà biết chắc đánh chec em mất!”
Tôi gửi cho cậu ta tài khoản phụ của mình trên WeChat, yêu cầu kết bạn và gửi bằng chứng Nhậm Minh đã xúi giục họ làm chuyện này.
Vừa rồi lúc nhận cuộc gọi, tôi cũng đồng thời theo dõi tài khoản của Nhậm Minh nhưng không thấy có bài đăng công khai nào mới.
Nhưng hắn có thể đang hoạt động trong các nhóm kín dành cho fan, rất có thể đã ra lệnh trong đó cho những thành phần non nớt và thiếu phân biệt đúng sai.
Rất nhanh, một tài khoản với nickname “Tiểu La Tử” đã gửi lời mời kết bạn. Ngay lập tức, cậu ta gửi tôi một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-tinh-chup-anh-toi-phat-hien-ra-ke-khon-nan/chuong-3.html.]
Quả nhiên, Nhậm Minh có một nhóm fan VIP. Điều kiện gia nhập là phải donate vượt mức quy định và follow đủ số ngày mới được vào.
Mật độ ngu ngốc trong nhóm này thật sự cao đến ngộp thở. Tối nay, hắn đã gửi một loạt “nhiệm vụ” vào trong nhóm.
Ngay mục đầu tiên là số điện thoại chính và phụ của tôi. Hắn yêu cầu các “tín đồ” sử dụng mọi cách độc địa nhất mà họ nghĩ ra để hù dọa và sỉ nhục tôi.
Mà những việc phía sau còn trơ trẽn hơn thế nhiều.
11.
Lúc này, điện thoại tôi đã tích gần trăm cuộc gọi nhỡ. Tôi nghi ngờ có người còn dùng cả phần mềm "gọi tự động".
Tôi lập tức cài chuyển tiếp cuộc gọi cho cả hai số, toàn bộ đều chuyển hướng về số máy của Nhậm Minh.
Sau đó, tôi bật chế độ máy bay.
Tiểu La Tử lại nhắn tin tới, cậu ta báo rằng Nhậm Minh vừa tung chỉ thị mới trong nhóm:
“Con mẹ nó, đừng gọi nữa! Con đ* này bật chuyển hướng cuộc gọi rồi!”
“Triển khai plan B!”
Lũ fan cuồng chân rết của hắn lập tức phụ họa:
“Con gái mà học nhiều làm gì, có tí não là bắt đầu nổi loạn! Sống sung sướng quá hóa rồ rồi!”
“He he, để tôi gọi thêm mấy thằng anh em vào.”
“Công ty nó ngay gần nhà tôi, nhìn xem tôi có ném hết con cháu tôi vào mặt nó không!”
Chúng lấy ảnh selfie trong story của tôi rồi photoshop ra cả loạt hình ảnh bẩn thỉu, đ.ồ.i t.r.ụ.y. Địa chỉ nhà và công ty của tôi cũng bị Nhậm Minh công khai, hắn kích động thêm nhiều người kéo tới quấy rối trực tiếp.
Chúng đã hẹn nhau rõ ràng: chiều mai, bốn giờ, ngay lúc tôi vừa tan làm bước ra khỏi công ty, sẽ có “một đợt công kích nhẹ nhàng”.
Chúng còn tưởng tượng cảnh tôi hoảng loạn chạy về nhà, ngỡ là đã được an toàn nhưng nào ngờ đó mới chính là hang ổ của lũ rắn rết.
Chúng còn định in toàn bộ ảnh đã chỉnh sửa, dán quanh khu chung cư.
Nhậm Minh còn dỗ ngon dỗ ngọt lũ đầu đất kia rằng: đông người thì pháp luật cũng chịu thua, cứ làm tới đi vì dù có báo công an cũng chẳng ai dám xử hết cả đám.
Hắn nói thêm:
“Danh tiếng là thứ quan trọng nhất của đàn bà. Làm cú này xong, nó hết đường sống luôn!”
“Xem nó còn dám ăn sashimi nữa không? Còn dám mua mấy con búp bê rách giá mấy trăm nữa không?”
“Lúc đó á, nó chỉ có thể nằm một chỗ mà kiếm tiền thôi!”
Tiểu La Tử vẫn tiếp tục cập nhật tình hình cho tôi. Giữa chừng cậu ta dè dặt nhắn: “Chị ơi, giờ thế nào rồi ạ? Chị nguôi giận chưa? Đừng báo cho giáo viên em nha...”
Tôi nhắn lại: “Đưa tài khoản với mật khẩu cái nick em dùng để vào nhóm đây. Xong chuyện, chị không nói với ai hết đâu… Học sinh trường cấp ba Chu Thị Nhất tên Hạo Hạo.”
Tài khoản cậu ta dùng là nick chính. Tôi lướt trang cá nhân, thấy có một đoạn video nền là tiếng phát thanh của trường và trong đó có nhắc đến tên trường.
Còn tên thật hiện trên tài khoản nhận tiền của cậu ta lại ghi là “*Hạo”. Trẻ con vẫn dễ bị doạ, chưa đầy một phút sau cậu ta đã ngoan ngoãn gửi thông tin tài khoản và mật khẩu cho tôi.
Lần này, tôi đã chính thức thâm nhập được vào sào huyệt của kẻ thù.
12.
Bọn họ định tới công ty tôi để giở trò, nên hôm sau tôi với Gia Ninh quyết định xin nghỉ luôn.
Sáng sớm, Lưu Hi đã có mặt tại nhà tôi. Chúng tôi chính thức lập liên minh.
Tôi phụ trách dẫn dắt dư luận trong nhóm chat, Gia Ninh theo dõi từng bước đi của Nhậm Minh.
Hắn tuy không đi làm, nhưng ngày nào cũng rời nhà.
Lưu Hi bảo hắn thường xuyên đổi quán net để vận hành tài khoản, tránh để lộ IP cố định để đề phòng bị tra ra danh tính.
Nói cách khác… hắn thừa biết mình đang làm gì.
Đồ cặn bã có kinh nghiệm.
Hôm qua, có mấy người ở gần khu tôi ở đã xung phong nhận nhiệm vụ dán ảnh bôi nhọ tôi lên khắp nơi. Nhưng bọn họ lại không muốn bỏ tiền nên Nhậm Minh liền vẽ bánh vẽ, bảo chỉ cần dán xong sẽ hoàn tiền in ấn.
Mấy người đó bắt đầu chần chừ, có vẻ muốn rút lui.