VỞ KỊCH DỐI TRÁ
CHƯƠNG 1
“Nhờ ơn” đích tỷ, cũng theo chân nàng gả hào môn.
Ngày thành hôn, đích tỷ chọn Đại công tử sẽ kế thừa Vương phủ , còn gả cho Nhị công tử vốn thích ngao du sơn thủy. Ta cứ ngỡ sẽ một đời theo ngao du bốn bể, nào ngờ một phong tang thư triệu chúng trở về.
Đại công tử bất ngờ qua đời, thứ tử thuận lợi kế thừa ngôi Thế tử, đích tỷ mắt đỏ hoe lao lòng Thẩm Quân, khăng khăng nhận là phu quân của . Ta giải thích, : "Huynh trưởng ly thế, tẩu tẩu chịu nổi kích động, hãy cứ xoa dịu nàng ."
Cứ thế xoa dịu, thoáng cái mấy xuân thu, từ vị phu nhân danh chính ngôn thuận của biến thành góa phụ mất chồng. Sau Đại công tử hạ táng, theo "phu quân" của mà theo, tìm khắp thần y mong khởi tử hồi sinh.
1
Khi tin tang của Thẩm phủ truyền đến, chúng vẫn còn đang câu cá ở Giang Nam, Đại công tử Thẩm gia qua đời, Thẩm Quân vốn luôn tươi hớn hở liền biến sắc. Đêm đó, chúng vội vã hồi Kinh, kịp dự tang lễ của Đại công tử, cửa, Thẩm Quân một lao lòng.
"Phu quân, chếc mà..." Lời của đích tỷ mang theo tiếng nức nở vang lên bên tai , , đây mới là phu quân của . Chưa kịp để lên tiếng, tay Thẩm Quân vòng qua vai đích tỷ nhẹ giọng an ủi, mắt đỏ hoe một nửa.
Hắn dỗ dành đích tỷ, một vịn bụng cạnh bên, trông chẳng khác gì ngoài, rõ ràng là phu quân của , thế mà giờ phút cùng đích tỷ ôm nức nở. Ta đau lòng vì mất trưởng, nhưng hiểu, vì ôm đích tỷ. Thế là tiến lên, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-kich-doi-tra/chuong-1.html.]
"Phu..." Chưa kịp để hết lời, vội vàng bịt tai đích tỷ , đôi mắt đỏ hoe của hiện rõ mắt . Hắn : "Huynh trưởng ly thế, tẩu tẩu chịu nổi kích động, hãy cứ xoa dịu nàng ."
Nỗi bi thương và đau khổ trong mắt khiến lặng thinh. Ta rằng Thẩm Quân và Đại công tử cách bốn tuổi, Thẩm Vương gia và Vương phi mất sớm. Có thể , do Đại công tử nuôi lớn, nên việc tình cảm sâu nặng với Đại công tử là điều thể trách. Và Đại công tử khi mất để di chúc: "Đệ , hãy bảo vệ thê tử của trưởng."
Giờ đây, hành động của cũng thể hiểu , nhưng đích tỷ cứ dính chặt lấy Thẩm Quân, lòng dấy lên chút chát chát. Thế nhưng việc là vì chữ hiếu, thể trách cứ dù chỉ một phần nhỏ.
Vì quá đau buồn, đích tỷ ngất lịm , nhưng vẫn chịu buông Thẩm Quân , miệng còn ngừng lẩm bẩm: "Phu quân, đừng rời xa !" Ta chỉ thể trơ mắt Thẩm Quân, phu quân của bế đích tỷ rời .
Hắn dường như quên mất, từ khi thành hôn theo ngao du khắp nơi, nên cực kỳ xa lạ với Thẩm phủ. Giờ đây bỏ mặc đang mang thai vội vã rời , thậm chí màng đến sẽ . Ba ngày đường dài vất vả cùng thể nặng nề khiến mệt mỏi tột cùng, giờ đây, chỉ nghỉ ngơi thật .
Ta bước đến một tỳ nữ đang quét dọn hỏi: "Có thể dẫn nghỉ ngơi ?" Ban đầu thấy lời , tỳ nữ định bỏ , nhưng giữ chặt cổ tay nàng . Bất đắc dĩ, nàng đành miễn cưỡng dẫn đến viện tử cũ của Thẩm Quân. Đến nơi, nàng liền lẻn mất, cũng để tâm, bọn họ hầu hạ đích tỷ ba năm, tự nhiên đích tỷ thích , cũng trách nàng . May mà mấy năm nay dù chúng ở đây, viện tử vẫn quét dọn sạch sẽ, tìm giường, liền nhắm mắt ngủ .
Khi tỉnh , Thẩm Quân trở về , ngay bên cạnh , nhẹ nhàng xoa bóp bên hông cho . Thấy mở mắt, đầy vẻ áy náy: "Huynh trưởng ly thế, nàng chịu nhiều ấm ức ."
Chỉ là vương vấn mùi hương phấn nồng nặc, mà mùi hương , chính là mùi hoa quỳnh mà đích tỷ yêu thích nhất.