TRỜI LẠNH RỒI , NHÀ NAM CHÍNH NÊN PHÁ SẢN THÔI

Phần 8 [ Hết ]

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

155.

 

Mà Lục Giác cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Động tĩnh lúc nó đánh người thật sự quá lớn, người ở lầu trên lầu dưới đều bị kinh động.

 

Tuy không ai dám xông lên ngăn cản kẻ điên này, nhưng vẫn có không ít người đã báo cảnh sát.

 

Nó ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, đã bị cảnh sát bắt giữ tại trận.

 

Theo luật hình sự, tội cố ý gây thương tích dẫn đến thương tật nặng, ít nhất cũng phải bị kết án từ mười năm tù trở lên.

 

Ông nội và cha tôi đều liều mạng chạy chọt quan hệ, muốn xem có thể xử nhẹ hơn được không.

 

Đương nhiên, tôi sẽ không để họ được như ý.

 

Mối quan hệ của tôi tuy không nhiều bằng họ, nhưng tôi còn có thể vận dụng áp lực của dư luận.

 

Tôi âm thầm cho người lan truyền trên mạng về mối tình tay ba của Thịnh Mộ, Lục Giác và Thẩm Tĩnh Nguyệt.

 

Một lượng lớn cư dân mạng bị thu hút bởi mối quan hệ cẩu huyết của mấy người này, không ngừng xúm vào hóng chuyện.

 

Có sự chú ý của dư luận, ông nội và cha tôi muốn lén lút thao túng cũng hết cách.

 

Lục Giác cuối cùng bị kết án mười ba năm tù giam.

 

Cái gọi là người đi trà nguội, đợi Lục Giác vào tù rồi, dù cho hai ông già trong nhà có trọng nam khinh nữ đến đâu, có không cam lòng đến mấy, thì Lục thị sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay tôi.

 

Thứ đã vào tay tôi rồi, dĩ nhiên không thể nào trả lại được nữa.

 

Thật ra, tôi lại thấy cái giá mà Lục Giác phải trả vẫn còn chưa đủ.

 

Ban đầu, tôi đã bị chính nó tống vào bệnh viện tâm thần.

 

Cả một đời phải sống trong cảnh tối tăm không thấy ánh mặt trời.

 

Còn nó, lại chỉ là mười ba năm tù.

 

Chưa kể giữa chừng còn có thể được giảm án.

 

Nhưng đợi đến khi Lục Giác ra tù, nó sẽ không còn gì cả, còn tôi thì ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch Lục thị.

 

Đến lúc đó, món nợ của chúng ta, vẫn có thể tính tiếp.

 

Cả cuộc đời nó sẽ như sâu bọ, chỉ có thể sống lay lắt trong lòng bàn tay tôi.

 

Còn Thẩm Tĩnh Nguyệt, sau khi biết Thịnh Mộ tàn phế, Lục Giác cũng vào tù, cô ta đã dứt khoát phá bỏ cái thai trong bụng.

 

Vốn dĩ cô ta muốn về quê, bắt đầu lại cuộc đời.

 

Nhưng không biết làm sao mà bố mẹ Thịnh Mộ lại biết được tin tức của cô ta.

 

Hai ông bà già liên tiếp chịu đả kích, trở nên điên điên khùng khùng, đã chạy đến nhà Thẩm Tĩnh Nguyệt, đuổi đ á n h cô ta.

 

"Đều tại mày, con tiện nhân này!"

 

"Đều là mày quyến rũ con trai tao!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/troi-lanh-roi-nha-nam-chinh-nen-pha-san-thoi/phan-8-het.html.]

"Con đàn bà hư hỏng! Đồ hồ ly tinh!"

 

"Thịnh Mộ nhà tao nếu lúc đầu không bị mày quyến rũ, mà ở bên Lục Du, thì bây giờ sao lại ra nông nỗi này!"

 

"Con tiện nhân, đánh c h í c mày!"

 

Đúng như lời họ nói.

 

Nếu lúc đầu Thịnh Mộ cưới tôi, thì nhà họ Thịnh đã có thể bám vào tôi để tiếp tục hút m á u, sống cuộc sống nhung lụa của họ.

 

Rồi sau khi hút no m á u thì một cước đá tôi đi, giúp đỡ đứa con riêng mà tôi căm ghét nhất, nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần.

 

Lũ sói mắt trắng này, cuối cùng cũng đã nhận được kết cục thích đáng.

 

Còn về Thẩm Tĩnh Nguyệt, cô ta bị Thịnh Mộ bạo hành mấy tháng trời, lại bị bố mẹ Thịnh Mộ điên điên khùng khùng đuổi đánh, rêu rao khắp nơi chuyện cô ta làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.

 

Bố mẹ cô ta không chịu nổi lời ra tiếng vào của người đời, đã trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà.

 

Nghe nói cô ta bị trầm cảm nặng, cả người như bị rút cạn tinh thần, giống như một cái x á c không hồn.

 

Tất cả những người này đều đã nhận được báo ứng thích đáng của mình.

 

Chỉ còn lại hai người, vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

 

16.

 

Tôi đã dùng ba năm để tước đoạt hết quyền hành của ông nội và cha tôi.

 

Ba năm sau, cả hai người họ đều bị buộc phải nghỉ hưu.

 

Còn tôi không chỉ nắm giữ toàn bộ Lục thị, mà công ty do chính mình thành lập cũng lên như diều gặp gió, trở thành một ngôi sao mới trong ngành.

 

Sau khi hoàn toàn kiểm soát Lục thị, tôi đã trở tay đưa ông nội và cha vào viện dưỡng lão.

 

— Loại có điều kiện tồi tệ nhất.

 

Tôi phải đảm bảo rằng, quãng đời còn lại của họ, sẽ không có một ngày nào được sống tốt.

 

Ban đầu khi tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, họ đều vẫn chưa c hí c.

 

Nhưng họ lại toàn bộ đứng về phía Lục Giác.

 

Họ đã ngầm chấp nhận cách làm của Lục Giác.

 

Cha tôi ư?

 

Chỉ là một tên cặn bã ngoại tình trong lúc mẹ tôi mang thai, sau đó còn giúp con riêng đối phó với chính con gái ruột của mình mà thôi.

 

Ông nội ư?

 

Tôi đã hiếu kính ông mười tám năm, vậy mà chỉ vì tôi không phải con trai, ông liền chọn cách từ bỏ tôi.

 

Nếu đã như vậy, tôi sẽ bắt họ phải tận mắt chứng kiến, cái gia nghiệp Lục thị chí cao vô thượng, truyền nam bất truyền nữ trong mắt họ, toàn bộ rơi vào tay tôi.

 

Còn đứa con trai bảo bối quý giá trong mắt họ, thì lưu lạc đầu đường, khốn cùng cả một đời.

 

Thứ tôi muốn, cuối cùng rồi cũng sẽ rơi vào tay tôi.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận