Tránh Xa Nam Phụ Si Tình

7

Kết quả bản án của Chu Niên Vọng là do cô cả nhà họ Chu gọi điện báo cho tôi. 

 

Tối hôm đó, tôi thắp hương cho cha mẹ. 

 

Tâm trạng rất tốt, tôi còn uống một chút rượu vang, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên giường. 

 

Sau đó, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. 

 

Trước mắt tôi hiện ra một ô cửa sổ hình vuông. 

 

Bên ngoài cửa sổ, có một khuôn mặt mờ mờ, cơ thể chỉ lộ ra phần cổ và vai. 

 

Trông như một người đang ngồi bên ngoài cửa sổ, nhìn vào bên trong qua khung cửa. 

 

Cô ta trông rất sốt ruột, không ngừng lau mồ hôi trên trán. 

 

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu thuyết của tôi đâu rồi? Sao lại không tìm thấy nữa?” 

 

Tôi thậm chí có thể nghe thấy giọng nói của cô ta. Đó là giọng một cô gái. 

 

“Tôi đã vất vả viết được hai mươi vạn chữ, vẫn chưa hoàn thành mà! Ai đã xóa đi? Trả lại tiểu thuyết của tôi!” 

 

Giọng cô ta đầy bất lực và phẫn nộ, thậm chí mang theo chút điên cuồng. 

 

Cô ta giận dữ vung tay loạn xạ, phát ra tiếng “rầm rầm”, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất. 

 

“Không! Máy tính của tôi!” 

 

Khi cô ta hét lên, màn hình cửa sổ trước mặt tôi tối đen lại, và người này biến mất. 

 

Trong bóng tối, tôi mở mắt, mỉm cười nhè nhẹ. 

 

Tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra. 

 

Thế giới này, từ nay sẽ tự do. 

 

10

 

Ngày hôm đó, tôi hẹn cô cả nhà họ Chu dùng bữa tối, đồng thời thảo luận về việc cùng đầu tư kinh doanh. 

 

Tâm trạng tôi rất tốt, trên đường về nhà còn vừa đi vừa ngân nga hát. 

 

Sau xe của tôi có một chiếc xe khác theo sau, bên trong là hai vệ sĩ cao lớn. 

 

Họ là những người tôi bỏ số tiền lớn để thuê, chuyên bảo vệ tôi mỗi khi tôi ra ngoài. 

 

Kể từ sau lần tôi đánh Dư Miểu Miểu, tôi đã thuê vệ sĩ, vì sợ cô ta phát điên trả thù, không dám lơ là. 

 

Khi về đến cổng biệt thự, tôi nhìn thấy Phùng Tĩnh Trạch đang ngồi xổm dưới đất. 

 

Thời gian qua, tôi tập trung vào chuyện của cô cả nhà họ Chu và Chu Niên Vọng, đã rất lâu không liên lạc với Phùng Tĩnh Trạch. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận