Tránh Xa Nam Phụ Si Tình
1
1
Khi mở mắt, hình ảnh đầu tiên tôi thấy là Phùng Tĩnh Trạch đang ở bên giường bệnh của mình.
Anh gục đầu lên mép giường, tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ nhìn thoáng qua, làn da anh sạm hơn, quầng thâm mắt rõ rệt, cằm còn lởm chởm râu chưa cạo.
Trông anh vô cùng tiều tụy.
Trước đây, nhìn thấy anh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là đau lòng.
Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng có cảm giác gì.
Có lẽ vì nằm quá lâu, tôi cảm thấy toàn thân ê ẩm, không nhịn được mà cử động nhẹ một chút.
Phùng Tĩnh Trạch lập tức mở mắt, nhìn tôi đầy vui sướng.
“Thích Nhan, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Giọng anh khàn khàn: “Mấy ngày qua anh sợ muốn chết.”
“Mấy ngày?” Tôi cau mày: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày, em đã hôn mê suốt ba ngày. Nếu em không tỉnh, anh định bay ra nước ngoài mời chuyên gia. May mà—” Anh kích động nắm lấy tay tôi: “Anh chưa bao giờ hoảng loạn đến vậy.”
“Thật sao? Lúc Dư Miểu Miểu kết hôn anh cũng không hoảng loạn thế à? Lúc cô ấy rơi xuống nước cũng không hoảng loạn thế à?”
Giọng tôi nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần là tò mò, hoàn toàn không có ý châm chọc.
Ánh mắt Phùng Tĩnh Trạch thoáng lóe lên, sau đó anh bật cười, vẻ mặt lộ rõ sự tự tin và hiểu rõ tình hình.