Tránh Xa Nam Phụ Si Tình

6

Phùng Tĩnh Trạch nhìn theo bóng lưng của cô ta, day day trán, nhưng không đuổi theo. 

 

Anh nhìn chiếc vali tôi kéo bên cạnh, hỏi: 

 

“Em làm gì đây?” 

 

Tôi bình thản trả lời: 

 

“Ở bệnh viện tôi đã nói muốn chia tay rồi. Tôi sẽ dọn về nhà mình.” 

 

Nói xong, tôi bước ra cửa. 

 

Anh nắm lấy tay tôi, giọng pha chút giận dữ: 

 

“Tôi đã nói đừng đùa giỡn về chuyện này. Ngay cả khi giận dỗi cũng phải có giới hạn!” 

 

Tôi cười mỉa mai: 

 

“Ai thèm đùa với anh chứ!” 

 

“Tốt! Tốt lắm!” Anh giận đến mức không nói được gì, gằn giọng: “Đi rồi thì đừng quay lại nữa! Tôi đã cho em cơ hội, là em không cần! Sau này đừng hối hận!” 

 

Tôi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nói một câu chốt lại: 

 

“Điều tôi hối hận nhất chính là đã từng ở bên anh!” 

 

Nói xong, tôi không ngoảnh lại, bước thẳng ra ngoài. 

 

 

Tôi chuyển về căn biệt thự nơi từng sống với cha mẹ. 

 

Đi lại nhiều lần trong căn nhà, ký ức tràn ngập những ngày tháng hạnh phúc khi cha mẹ còn sống ùa về. 

 

Nỗi ân hận và căm ghét ngập tràn trong tâm trí tôi. 

 

Tôi hận chính mình vì sao không tỉnh ngộ sớm hơn. 

 

Tôi hận tác giả đã chọn tôi để làm một vai pháo hôi. 

 

Để tôi có thể trở thành công cụ hoàn hảo giúp đỡ Phùng Tĩnh Trạch, cha mẹ tôi đã trở thành vật hi sinh. 

 

Dưới ngòi bút của tác giả, cái c.h.ế.t của họ chỉ gói gọn trong một câu nhẹ bẫng: “Tai nạn giao thông.” 

 

Điều đó khiến tôi khó lòng không đổ lỗi cho mọi thứ. 

 

Tôi muốn trả thù. 

 

Trả thù tất cả những kẻ đã khiến tôi rơi vào hoàn cảnh này. 

 

Trả thù cả tác giả, kẻ đã khiến gia đình tôi tan nát. 

 

Thế giới này xoay quanh nam nữ chính đúng không? 

 

Mọi thứ trong thế giới này đều phục vụ cho họ đúng không? 

 

Chúng tôi, tất cả những người khác, chỉ là những viên đá lót đường giúp họ tiến xa hơn trong tình yêu của mình đúng không? 

 

Cuối cùng họ sẽ có cái kết viên mãn, hạnh phúc đúng không? 

Bạn cần đăng nhập để bình luận