Trà Xanh Không Trà

05

《PHẦN CUỐI》

Trà xanh không trà

Bị hất ngã như vậy, có lẽ đã làm giảm cơn say của Hứa Nặc mấy phần, cô ta đứng dậy, vẻ mặt oan ức nhìn Tăng Hà. Lúc đang muốn nói gì đó lại xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy tôi.

Lập tức, biểu cảm trên mặt Hứa Nặc có thể nói là rất đặc sắc.

Sắc mặt vừa đỏ lại xanh, Hứa Nặc phản ứng lại rất nhanh, duỗi tay ra, muốn níu lấy tay tôi như trong quá khứ.

“Hân Hân, cậu đừng hiểu nhầm, lúc nãy tớ tưởng cậu không ở đây nên muốn giúp cậu thử Tăng Hà một chút, chỉ khi như vậy tớ mới yên tâm giao cậu cho anh ấy được.”

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vẻ mặt vô tội, ánh mắt chân thành, Hứa Nặc nghiêm túc giải thích với tôi.

Nếu tôi là con ngốc đã sớm tin đó là sự thật.

《PHẦN CUỐI》

Trà xanh không trà

Bị hất ngã như vậy, có lẽ đã làm giảm cơn say của Hứa Nặc mấy phần, cô ta đứng dậy, vẻ mặt oan ức nhìn Tăng Hà. Lúc đang muốn nói gì đó lại xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy tôi.

Lập tức, biểu cảm trên mặt Hứa Nặc có thể nói là rất đặc sắc.

Sắc mặt vừa đỏ lại xanh, Hứa Nặc phản ứng lại rất nhanh, duỗi tay ra, muốn níu lấy tay tôi như trong quá khứ.

“Hân Hân, cậu đừng hiểu nhầm, lúc nãy tớ tưởng cậu không ở đây nên muốn giúp cậu thử Tăng Hà một chút, chỉ khi như vậy tớ mới yên tâm giao cậu cho anh ấy được.”

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vẻ mặt vô tội, ánh mắt chân thành, Hứa Nặc nghiêm túc giải thích với tôi.

Nếu tôi là con ngốc đã sớm tin đó là sự thật.

Đáng tiếc tôi không phải nhé.

Tôi đẩy tay cô ta ra, sau đó đi đến trước mặt của Tăng Hà, công khai nắm lấy tay của Tăng Hà.

“Tăng Hà.”

“Ừm?”

Tăng Hà rũ mắt nhìn tôi, anh từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Hứa Nặc dù chỉ một cái.

Tôi khẽ cười nhìn về phía Hứa Nặc, nhưng miệng thì nói với Tăng Hà: “Hứa Nặc không yên tâm về anh, vậy chúng mình thân mật cho cô ấy nhìn nhé?”

Tăng Hà lập tức hiểu ra, ngay khi tôi nói xong anh đã nhẹ nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống.

Tiếng nhạc truyền đến, trong góc quán bar, Tăng Hà ôm mặt tôi hôn cực kỳ nghiêm túc.

Tôi vốn chỉ muốn hôn qua một cái cho trà xanh đang tức giận này nhìn thử, kết quả Tăng Hà lại không làm qua loa chút nào.

Ngay lúc đôi môi chạm nhau, anh cạy môi tôi ra, đầu lưỡi theo đó chui vào trong.

Vãi, còn hôn lưỡi nữa.

Không biết có phải bị kích thích hay không, hay thấy khó xử, nói chung sau khi nụ hôn rất dài này kết thúc, Hứa Nặc vốn say đến ‘rối tinh rối mù’ đã không thấy bóng dáng đâu.

Chạy thì chạy đi, thế nhưng——

Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, lại bị ông chủ quán gọi lại cô ta vẫn chưa trả tiền rượu, chúng tôi liếc nhìn nhau, chỉ có thể tính tiền thay cô ta.

Thật là đen đủi.

Từ đó về sau tôi không còn liên lạc lại với Hứa Nặc nữa.

Ngày đó sau khi rời khỏi quán bar, tôi lập tức cho cô ta vào danh sách đen, trà xanh ấy à, uống nhiều quá dễ mất ngủ.

Tình cảm của tôi và Tăng Hà vẫn rất ổn định trừ việc về gia đình của anh.

Từ khi ở bên Tăng Hà, tôi vẫn luôn cẩn thận né tránh đề tài này, sợ chạm vào chuyện đau lòng của anh.

Cho đến khi——

Có một ngày, lúc tôi đang ăn cơm với Tăng Hà, anh bỗng nhận được cuộc gọi video.

Lúc ấy tôi đang vùi đầu ăn gà hầm nấm, mới gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng thì vô tình liếc mắt nhìn thấy, bất ngờ không thôi.

Tên của đối phương là mẹ.

Mẹ?

Tôi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tăng Hà, sắc mặt anh vẫn rất bình thường, anh đặt đũa xuống, trực tiếp bắt máy.

Tôi dùng đuôi mắt liếc nhìn.

Trên video, một người phụ nữ trung niên trang điểm nhẹ đang tươi cười nhìn Tăng Hà, trông cực kỳ thân thiết.

Tôi sửng sốt.

Này… Hóa ra tin đồn kia là giả.

Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào một hơi, bỗng nhiên nhìn thấy mặt của mình trên màn hình điện thoại.

Tăng Hà giơ điện thoại thẳng mặt tôi.

Anh ở bên cạnh cười nói: “Mẹ, mẹ mau nhận con dâu đi.”

Tôi tự nhận bản thân không phải người da mặt mỏng dễ xấu hổ, nhưng khi đối diện với mẹ Tăng cách một màn hình kia, tôi chợt thấy căng thẳng.

“A, cháu chào cô ạ.”

Tôi cố cười thật tự nhiên, nhìn màn hình chào hỏi.

Mẹ Tăng sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười cực kỳ thân thiết: “Chào cháu, cháu tên là Hân Hân đúng không? Cô thường nghe Tăng Hà nhắc đến cháu, bảo bối à cháu nhìn con xinh hơn ảnh mà Tăng Hà cho cô xem nữa.”

Một câu ‘bảo bối’ này của cô khiến tôi rất hoảng loạn, tôi vội vàng đáp lại hai câu, cũng khen cô trẻ tuổi xinh đẹp các thứ.

Tóm lại, đến khi video kết thúc tay chân tôi đều đã loạn hết cả lên.

Tắt máy, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-khong-tra/05.html.]

Vừa xoay đầu, khi đối diện với ánh mắt đang cười của Tăng Hà, mặt tôi khẽ đỏ lên, tôi đưa tay đẩy anh ra: “Anh còn cười? Em còn chưa chuẩn bị chút gì hết.”

Tăng Hà cười lấy giấy lau khóe miệng cho tôi, tôi liếc mắt nhìn một cái.

Hay lắm, một dấu dầu mỡ rõ to.

Thật là mất mặt mà.

Có lẽ nhận ra tôi xấu hổ, Tăng Hà khé nhéo lên mặt tôi một cái, cười khẽ: “Yên tâm, mẹ anh rất thích em.”

Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, tôi không có ngốc, trong tình huống bình thường, câu này hoàn toàn chỉ đang an ủi người ta mà thôi.

Nhưng Tăng Hà lại rất nghiêm túc đảm bảo với tôi: “Thật đó, bởi vì năm đó mẹ anh cũng giả làm thỏ trắng ngây thơ mới câu được bố anh á.”

Tôi nhếch máy, dữ vậy sao?

Đúng rồi.

Nghe anh nhắc đến bố mẹ, tôi bỗng nhớ đến cái tin đồn kia, vội vàng kéo anh lại gần, nghiêm mặt hỏi: “Em hỏi anh một chuyện.”

Tăng Hà giật mình, sau đó gật đầu: “Được.”

Sau đó, tôi nói cho anh nghe cái tin đồn khủng bố kia.

Tăng Hà yên lặng nghe, kết quả lại im lặng.

Tôi nói xong được một lúc lâu, Tăng Hà mới khẽ phun ra một câu:

“Vãi!”

Sau đó, Tăng Hà kể, tôi mới biết chuyện là như thế nào.

Hồi khai giảng anh xin nghỉ, thật ra là vì trong nhà có tang, bà nội của anh qua đời, vốn anh chỉ tính nghỉ hai hôm dự tang nhưng đúng lúc ấy lại bị bệnh trĩ, anh bị người trong nhà kéo đi cắt trĩ cho nên mới trực tiếp xin nghỉ đến khi quân huấn kết thúc.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi á?”

Tăng Hà gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Tôi chớp chớp mắt, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm: “Trong nhà có người qua đời mà phải nghỉ tận nửa tháng à?”

Tăng Hà thở dài nói: “Anh thay giáo viên của chúng ta quay về chịu tang.”

“Có ý gì?”

“Giáo viên là cô của anh.”

“…”

Được rồi, tôi coi như hiểu rồi.

“Vậy còn tin đồn kia thì sao?”

Không lý do gì mà tự nhiên lại đồn đến trên người của Tăng Hà được.

Tăng Hà thở dài: “Có lẽ anh biết vì sao rồi.”

Thì ra, tin cặp vợ chồng kia xảy ra chuyện Tăng Hà có biết, thật ra đó chính là hàng xóm ở tầng trên nhà anh ở, sau khi sự việc đó xảy ra, nhà Tăng Hà có ý định chuyển đi rồi.

Mà trên báo chỉ nhắc đến tên tiểu khu chứ không nói cụ thể số nhà, mà khi Tăng Hà điền thông tin cho trường học cũng ghi tên địa chỉ tiểu khu đó, lại thêm tên người chồng kia cũng học Tăng, cho nên mới có lời đồn như vậy truyền ra.

Quay đi quay lại hóa ra là nhầm lẫn, tôi mất nửa ngày mới tiêu hóa hết được, sau đó mới cảm thán: “Chẳng trách các cậu ấy hiểu lầm, cũng trùng hợp quá rồi, các anh đều họ Tăng, lại ở cùng tiểu khu, anh lại xin nghỉ đúng nửa tháng…”

“Mọi chuyện phía sau đúng là trùng hợp nhưng cũng liên quan đến tên họ.” Tăng Hà hơi ngừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Khu chung cư bọn anh ở là khu tái định cư, cản bản những người ở đó đều là người cùng thôn, thôn bọn anh tên là thôn Tăng, 80% mọi người đều họ Tăng.”

Tôi ngẩn người, lực chú ý lập tức thay đổi.

Tôi lau miệng, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ giọng kêu: “Ái chà, anh là thế hệ thứ hai hả?”

Tăng Hà hơi ngẩn ra, sau đó cũng phối hợp với tôi nâng cằm lên: “Sao, hối hận vì không đối xử với anh tốt hơn hả?”

“Vâng vâng vâng.”

Tôi liên tục lên tiếng: “Anh Tăng, cơm anh nguội mất rồi, để em đút anh ăn nhé.”

Nói xong, tôi gắp một miếng cá hầm ớt cay đưa đến bên miệng anh.

Tăng Hà kiêu ngạo không chịu há mồm, ngược lại hếch cằm về phía tôi.

Tôi nhíu mày, ý gì đây, muốn tôi dùng miệng đút?

Liếc trái liếc phải, tôi thấp giọng nói: “Anh không thấy ghê hả? Hơn nữa nhà ăn có nhiều người như vậy…”

Tăng Hà hơi ngẩn ra, sau đó dùng tay chọc chọc trán của tôi: “Em nghĩ cái gì vậy? Anh khát nước, muốn uống miếng nước thôi mà.”

Nói xong, anh nghiêng người cấm lấy chai nước khoáng đặt trên bàn.

Nhưng lúc ngồi lại, anh lại nhân cơ hội hôn một cái lên môi tôi, cảm giác ấm áp chợt lướt qua.

Tôi thậm chí còn chưa phản ứng lại,anh đã ngồi lại chỗ cũ.

Tăng Hà cười khẽ: “Vốn anh không nghĩ đến, em nhắc đến anh mới không nhịn được.”

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Ghê quá.”

Tăng Hà cũng không giận, ngược lại anh chỉ về phía sau: “Anh còn tốt, đôi phía sau em mới ghê kìa.”

Con tim hông hớt lập tức bốc cháy, tôi vội vàng quay đầu nhìn.

Nhưng đằng sau ngoại trừ không khí thì cũng là cửa sổ, đâu ra đôi nào?

Lúc đang quay người lại, tôi bị anh nắm lấy bả vai, sau đó…

Dưới ảnh ngược của cửa kính, Tăng Hà cúi người đền gần, nhéo cằm tôi rồi hôn lên.

Mà ô cửa kính đằng sau cũng chỉ chiếu lên ảnh ngược của chúng tôi.

Chậc.

Con cừu non hình như không bông mềm lắm, nhưng… Tôi thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận