Trà Xanh Không Trà

01

《PHẦN 1》

1.

Khai giảng được nửa tháng, có một đàn anh khóa trên với gương mặt bình thường đến gần chỗ tôi đứng trpng sân thể dục, muốn xin phương thức liên lạc của tôi.

 

Lời nói của đàn anh đó rất chân thành, tôi không nỡ từ chối, nên đành thêm Wetchat.

 

Ai ngờ, buổi tối hôm ấy ‘chị dâu’ dẫn một đám người tìm đến chỗ tôi, mở miệng nói tôi quyến rũ bạn trai của chị ta.

 

Nhà ăn của trường học có một ngã rẽ, tôi bị đám đàn chị đó bao vây chặt chẽ, người dẫn đầu chính là bạn gái của tên đàn anh đó.

 

Đàn chị khóa trên đi đôi giày đế cao nhưng vẫn thấp hơn tôi mấy centimet, mặc quần áo màu đen, tư thế cũng rất ngầu, trông rất giống khí thế của một chị gái từng nổi tiếng khắp trên mạng.

 

“Cô em à.” Chị ta duỗi tay chọc chọc bả vai của tôi: “Bố mẹ của cô em không dạy cô em rằng nên cách xa bạn trai của người khác ra một chút hay sao?”

 

Khoảng cách của hai chúng tôi có chút gần nhau, tôi nhíu mày.

 

Ừm… Miệng chị ta hơi thối.

 

Tôi đưa tay phủi phủi chỗ quần áo bị chị ta chạm vào, tôi nhẫn nhịn giải thích: “Tôi không biết anh ta đã có bạn gái, với lại, sau khi thêm Wetchat lẫn nhau chúng tôi cũng không nói gì nhiều với nhau.”

 

Hơn nữa, từ đầu đến cuối tôi chỉ trả lời là ‘Ừ’, ‘Ờ’.

 

“Câm miệng!”

 

Hay thật, nhìn đàn chị dựng lông lên cực kỳ giống như một con gà mái già, chị ta chống hông: “Có hiểu quy củ không? Tôi cho cô nói chuyện à?”

 

“…”

 

Tôi hít sâu một hơi, vẫn kiềm chế cơn giận, trước khi tôi kịp tức giận, ánh mắt đã lệch hẳn sang một bên, vừa vặn thấy một người đứng ở góc bên trái chỗ quặt ở cầu thang.

 

Người đó một tay cầm camera, có lẽ là nam sinh đó đang ghi hình.

 

Ái chà, được phóng viên quay miễn phí rồi.

 

Thái độ của tôi lập tức mềm mỏng đi, ngập ngừng nhẹ giọng nói: “Đàn chị à, không giống như chị nghĩ đâu, em…”

 

Quả nhiên, lại có tiếng gầm gừ cắt ngang lời tôi: “Tôi cho cô nói chuyện à?”

 

Ờ, thế tôi ngoan ngoãn ngậm miệng vậy.

 

Cũng may hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng có cổ kiểu trẻ con, buộc tóc nửa đầu, lúc này tủi thân cúi đầu đứng ở đó nhìn qua trông cực kỳ giống một ‘Chú thỏ nhỏ’ yếu ớt đáng thương bị bắt nạt.

 

“Vừa lên đại học vẫn chưa hiểu chuyện cũng không sao, hôm nay chị đây dạy cho em một bài học như vậy, sau này nhớ cách xa bạn trai người ta ra một chút, hiểu chưa?”

 

“Học được chút quy củ, sau này gặp đàn chị thì phải ngoan một chút.”

 

“Đừng tưởng rằng bản thân có chút sắc đẹp thì có thể không kiêng dè mà quyến rũ đàn ông, nếu không sẽ sớm có ngày cô phải khóc đó!”

 

Tôi giả vờ gật đầu đáp: “Chị nói đúng.”

 

Có lẽ do thái độ của tôi quá tốt, mấy cô đàn chị này như đánh vào bông không có chỗ để dùng sức, cuối cùng cũng chỉ dùng miệng nói mấy câu cạnh khóe và xô đẩy tôi mấy cái rồi rời đi.

 

Đương nhiên, trong đó có bao gồm một vào từ rất khó nghe xỉ nhục đến nhân cách nhưng đều bị tôi tự động bỏ qua.

 

Mà tôi vẫn luôn âm thầm liếc mắt nhìn nam sinh trên cầu thang kia.

 

Buổi ‘dạy dỗ’ kết thúc.

 

Tôi nhìn mấy đàn chị đó rời đi, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam sinh đó đi lên cầu thang, chậm rãi đi đến trước mặt anh ta.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn vươn tay về phía anh ta, tôi không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn như vậy.

 

Nam sinh hơi sửng sốt, chớp mắt cũng đưa máy ảnh cho tôi.

 

Nhận lấy camera, tôi rất tự giác không mở linh tinh mà trực tiếp mở video vừa mới quay.

 

Quả nhiên là quay bọn tôi.

 

Tôi nhìn từ đầu đến cuối một lượt, tôi nói chút lời phê bình không mấy chuyên nghiệp: “Anh trai à, nếu lần sau còn có cơ hội anh tốt nhất nên chụp tôi từ góc độ này nhé.”

 

Nói xong, tôi nghiêng người để anh ta nhìn thấy nửa mặt nghiêng bên trái của tôi.

 

“Góc nghiêng bên này của tôi trông đẹp hơn.”

 

“…”

 

Nam sinh im lặng một chút, vậy mà lại gật đầu: “Được.”

 

Xem xong video, tôi trả camera lại cho anh ta: “Thêm Wetchat đi, gửi video đó cho tôi.”

 

Nói xong, tôi trực tiếp rút điện thoại ra mở mã QR quét bạn tốt, đưa đến trước mặt anh ta.

 

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, yên lặng lấy điện thoại ra.

 

Lúc đang kết bạn, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Cẩn thận nhìn thử, người đó vậy mà khá đẹp, gương mặt thiên về vẻ đẹp trai, mày rậm mắt to, nhìn kỹ còn có chút giống với một bảo mẫu nam mắt to trong giới giải trí.

 

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, điện thoại bỗng nhiên rung lên một cái, nhận được tin nhắn:

 

“Bạn học à, có đẹp không?”

 

Đẹp không?

 

Nhìn lại một chút, gương mặt và cái tên xa lạ trên mạng, lúc này tôi mới phản ứng lại trước mặt mình là một anh chàng đẹp trai.

 

Tôi cất điện thoại đi cười với anh ta: “Rất đẹp trai.”

 

Tôi lại lắc lắc điện thoại về phía anh ta: “Đừng quên gửi video cho tôi đấy, cảm ơn nhé.”

 

Tôi vẫy vẫy tay, cầm điện thoại chạy ra khỏi nhà ăn.

 

Đằng sau vẫn một mảnh yên tĩnh.

 

Buổi tối.

 

Sau khi tôi rửa mặt xong lên giường thì lập tức nhận được video anh trai ‘nhiếp ảnh gia’ gửi đến.

 

Tên trên mạng của anh ta là Tăng Hà, chắc là tên thật.

 

Nhận được video, tôi nói cảm ơn, sau đó lập tức đăng video lên mạng.

 

Trường học có những nền tảng lớn, tôi không bỏ bất kỳ ai mà còn đặc biệt tag một vài người nổi tiếng thích hóng hớt trong trường.

 

Trước thì có nữ bộ trưởng nổi tiếng trên mạng, sau lại có các cô ‘chị dâu’ dạy em gái khóa dưới cách tuân thử đạo đức của người phụ nữ.

 

Không muốn hot cũng khó.

 

Đúng như tôi dự đoán, video được đăng tải không bao lâu thì bắt đầu lên men, dần được các bạn học chú ý đến.

 

Cùng lúc đó, đàn anh khóa trên gương mặt bình thường kia cũng nhắn tin cho tôi.

 

Cái nón trà xanh tôi đã phải đội trên đầu, vậy thì tôi cũng phải làm sao cho ra dáng một trà xanh mới phải.

 

Mở đoạn chat với đàn anh ra, tôi gửi đi một cái biểu cảm tủi thân cũng vội vàng gõ chữ:

 

“Đàn anh ơi, anh có người yêu rồi sao ạ? <khóc>”

 

“Hôm nay đàn chọ dẫn rất nhiều người đến tìm em đấy ạ, mắng em không biết xấu hổ.”

 

“Em bị hiểu lầm cũng không sao, nhưng đàn chị luôn nói em quyến rũ anh, bên cạnh cũng có rất nhiều người nghe thấy, em sợ chuyện này sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt đến anh…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-khong-tra/01.html.]

 

2.

Đàn anh đó trả lời rất nhanh:

 

“Xin lỗi đàn em, anh đã sớm nhắc nhở cô ta đừng quá phận rồi, không ngờ cô ta còn gây chuyện ầm ĩ như vậy, khiến em bị bối rối rồi <khóc thút thít>”

 

“Em đừng lo, anh lập tức đi tìm cô ta.”

 

Tôi liếc mắt nhìn điện thoại một cái, không hề quan tâm mà uống một ngụm cà phê hòa tan, sau đó gõ chữ bùm bụp:

 

“Đàn anh à, anh đừng gây khó xử cho đàn chị mà, có lẽ vì chị ấy quá quan tâm đến anh nên mới sợ em cướp mất anh thôi.”

 

Lần này tên đàn anh đó trực tiếp trắng trợn để lộ tiếng lòng mình: “Thực ra anh cũng mong em có thể cướp anh đi.”

 

Ọe.

 

Tôi cố đè nén sự ghê tởm, lại gửi một cái biểu cảm đi, nhưng không trả lời câu gì bên dưới.

 

Đừng chia tay, nhất định đừng chia tay mà.

 

Bọn họ ở bên cạnh nhau như vậy rất tốt, đừng thả nhau ra làm hại đến người khác.

 

Con trai đã có bạn gái còn đòi thêm Wetchat của cô gái khác, hỏi han ân cần, cô đó thì không quản được bạn trai, đành phải ra ngoài tìm đàn em vô tôi kiếm chuyện lập uy.

 

Đều không phải loại người tốt đẹp gì.

 

Nhưng tôi cũng thế.

 

Ném điện thoại đi, tôi đắp mặt nạ lên.

 

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, tôi dựa vào đầu giường, tiện tay ấn vào.

 

Là tin nhắn của nhiếp ảnh gia mắt to kia.

 

Tăng Hà: Lá gan không nhỏ, dám đăng video lên, cô không sợ bị trả thù à?

 

Tôi: Vậy tôi sẽ thuê anh làm nhiếp ảnh gia của tôi, cho anh được hưởng ánh sáng một lần.

 

Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng——

 

Không ngờ anh ta thật sự đồng ý.

 

Tăng Hà: Được.

 

“Sáng mai tôi đến ký túc xá đón cô.”

 

Vãi, tích cực vậy.

 

Tôi soi gương nhìn ngang ngó dọc một hồi, nghĩ thẫm, có phải do gần đây tôi chăm sóc mặt tốt nên có vận đào hoa ghé đến hay không.

 

Tính cách của tôi cũng không tính là thân thiện, bình thường thích một mình, nhưng nếu có một anh đẹp trai mắt to làm bạn cùng thì đương nhiên tôi sẽ không từ chối rồi.

 

Cho nên tôi cũng đồng ý rất dứt khoát.

 

Lại nói chuyện thêm một lúc, chúng tôi mới dùng câu ‘Ngủ ngon’ để kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Đặt điện thoại qua một bên, khi tôi định đeo mặt nạ lên, tôi mới nhận ra khóe môi của tôi trong gương hơi nhếch lên.

 

Tôi ngẩn người, gỡ mặt nạ xuống, yên lặng nhìn tôi trong gương.

 

Gương mặt ửng đỏ, đôi mắt chứa ý xuân.

 

Đây không phải là một hiện tượng tốt đẹp gì, chỉ sợ đây là điềm báo của việc động tình.

 

Trước khi sắp ngủ, đàn anh kia bỗng nhiên đăng bài.

 

Tôi rúc vào trong chăn nhìn lướt qua, đó là một bài viết nhỏ rất phong phú.

 

Nói chung chỉ nên đọc câu cuối của bài viết này, những đoạn bên trên cơ bản chỉ toàn là thứ vớ vẩn.

 

Đương nhiên, câu cuối cùng mới chính là ý nghĩ chính của bài viết này.

 

Tên đàn anh đó lại liếc mắt đưa tình hỏi tôi: Đàn em à, bây giờ anh đã độc thân rồi,  anh có thể theo đuổi em được không?

 

Cái câu hỏi hề hước này thành công khiến tôi bật cười.

 

Tôi chậm rãi đánh chữ: “Không thể.”

 

Đàn anh trả lời ngay lập tức: “Vì sao?”

 

“Bởi vì tôi mắc chứng lithromantic*.”

 

(*Những người theo chủ nghĩa Lithromantic thường tán tỉnh và thậm chí trở nên quan tâm đến người khác một cách lãng mạn và nảy sinh tình cảm với đối phương (hoặc thậm chí yêu đối phương) nhưng khi những cảm xúc đó được đáp lại, hay khi họ nhận ra mình cũng được người đó thích, họ sẽ phớt lờ hoặc bỏ chạy vì họ không có ham muốn tình yêu trong một mối quan hệ và họ không muốn tình cảm của mình được đáp lại.)

 

Đàn anh không hề trả lời tiếp, bởi vì sau khi tôi gửi tin nhắn đi tôi lập tức cho anh ta vào sổ đen.

 

Ngày hôm sau, khó có khi tôi dậy thật sớm.

 

Không quấy rầy bạn cùng phòng, tôi rời giường thay quần áo, lại trang điểm nhẹ.

 

Nói thật, được đi chung với nhiếp ảnh gia mắt to ấy, trái tim tôi vẫn có chút chờ mong.

 

Đúng vậy.

 

Tên thật của nhiếp ảnh gia đó là Tăng Hà, người đẹp tên cũng dễ nghe.

 

Sửa soạn xong xuôi, tôi soi mình trước gương, đúng giờ mới xuống tầng.

 

Nhưng dưới tòa ký túc xá, nhiếp ảnh gia đó thì không thấy đâu lại thấy tên đàn anh kia đang chờ bên dưới.

 

Đàn anh mặc nguyên đồ màu đen, râu ria xồm xoàm, không nhìn kỹ thì thôi chứ nhìn rồi thấy chẳng khác gì người yêu với đàn chị hôm qua đến đây.

 

“Hứa Hân.”

 

Tên đàn anh đó gọi tên tôi rồi vội vàng bước qua.

 

“Tối hôm qua anh tra thử rồi, hội chứng lithromantic chỉ sinh ra tình cảm say đắm với người khác chứ không hy vọng đạt được tình cảm của đối phương.”

 

Anh ta hít sâu một hơi, tạm ngừng một lát: “Cho nên thật ra em có thích anh đúng không? Vậy đơn giản rồi, chúng ta làm bạn bè cũng được, ai nói bạn bè thì không thể tiếp xúc thân mật được cơ chứ?”

 

Nói xong anh ta còn muốn nắm tay của tôi.

 

Tôi: ???

 

Có phải năng lực lý giải của anh ta có vấn đề không.

 

Hơn nữa những câu cuối này nghe ra cũng rất đáng giá để thưởng thức, ý chính là, có thể làm những chuyện giữa người yêu với tôi nhưng anh ta không cần chịu trách nhiệm.

 

Oẹ.

 

Tôi tránh bàn tay đang vươn ra của anh ta, lùi về sau một bước nghiêng đầu nhìn anh ta.

 

“Đàn anh à, hình như anh bị bệnh rất nặng rồi đấy.”

 

Tên đàn anh này không chỉ phóng đãng còn rất tự luyến.

 

Nghe vậy vẻ mặt của tên đàn anh đó khiếp sợ nhìn tôi, giống như vẫn chìm đắm trong ảo tưởng tôi thích anh ta mà chưa tỉnh táo lại: “Em nói gì cơ?”

 

Tôi vẫn chưa đáp lại, một giọng nói khác bỗng nhiên từ phía sau vang lên: “Cô ấy nói anh có bệnh.”

 

Tôi quay đầu nhìn thử.

 

Ừm, là nhiếp ảnh gia của tôi, tôi híp mắt quan sát một lúc, đôi mắt của Tăng Hà hình như to hơn hai cái mắt của tên đàn anh kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận