Trà Xanh Không Trà
03
《PHẦN 3》
Tôi lại tạo dáng như lúc nãy, trong căn phòng vang đầy tiếng chụp ảnh.
Cho đến khi Tăng Hà thấp giọng nói: “Cái đó… Cô kéo quần áo lũi lên trên đi.”
Tôi cố ý trêu: “Như nào cơ?”
Tăng Hà nói một lúc, nhưng tôi vẫn giả vờ như không nghe hiểu, nhíu mày: “Anh lại giúp tôi đi.”
Tăng Hà im lặng một lúc, vẫn thả camera ra đến gần.
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo cổ áo của tôi lên, đắn đo mà giữ đúng chuẩn mực, không hề động đến đầu vai tôi dù chỉ một chút.
Nhưng tôi lại hít vào một hơi sâu, nhẹ giật đầu vai, Tăng Hà chưa kéo cổ áo lên được thì lại bị tụt xuống thêm nữa.
Tôi liếc mắt nhìn cũng có thể nhìn thấy đầu vai trắng nõn của mình.
Quả nhiên tiếng hít thở của Tăng Hà dần dồn dập hơn.
Bất giác tầm mắt tối sầm lại, Tăng Hà cúi người nhẹ nhàng kéo cổ áo tôi lên, cố ý kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi.
Trong bóng tối mờ ảo, vì tình cảnh này mà tăng thêm mấy phần kiều diễm.
“Tăng Hà…”
Tôi nhẹ giọng gọi anh: “Tôi có đẹp không?”
Tôi hỏi trắng ra, nhưng dưới tình huống như vậy dường như lại càng dễ trêu chọc người khác.
“Ừm.”
Anh lên tiếng, rụt rè gật đầu.
Tôi cười khẽ, đưa tay chỉ chỉ môi mình: “Tôi có hơi khát nước, phải làm sao bây giờ?”
Tăng Hà có chút giật mình, sau đó đột nhiên đứng dậy: “Tôi… Để tôi đi mua nước cho cô.”
Nhưng ý của anh không thành.
Vì tôi đã nắm lấy tay của anh.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, sau đó đứng dậy, muốn lại gần trêu anh thêm chút nữa.
Tôi thề, chỉ là tôi cảm thấy lúc anh đỏ mặt đỏ tai trông rất đáng yêu nên mới muốn trêu anh ta thêm chút nữa thôi.
Ai ngờ.
Nói cũng tình cờ, vì phải giữ nguyên tư thế ngồi rất lâu nên chân tôi rất tê, khi đứng dậy cũng quá vội vàng nên trực tiếp kéo ngã Tăng Hà về phía sau.
Đầu tiên bọn tôi ngã vào bàn, sau đó lại lăn xuống mặt đất.
Thật là muốn mạng mà.
Tăng Hà nằm dưới người tôi, có lẽ bị ngã không nhẹ.
Nhưng dù eo đau m.ô.n.g đau cũng không quan trọng, quan trọng là…
Tôi ghé sát vào người của Tăng Hà, bốn mắt nhìn nhau, tôi và anh cách nhau chỉ có mấy centimet.
Hơi thở của Tăng Hà phả lên mặt tôi, nóng bỏng không thôi.
Tôi có chút hối hận, hoàng hôn chính là lúc mang theo mấy phần mờ ấm, dưới ánh sáng mờ nhạt, không khí càng thêm ướt át.
Tôi nuốt nước miếng, hầu kết của Tăng Hà cũng khẽ lăn lộn.
Sau đó tôi chủ động nắm lấy cổ áo của Tăng Hà, cúi đầu hôn xuống.
Tuy nói hiện tại chúng tôi vẫn danh không chính ngôn không thuận,nhưng cả hai vẫn còn độc thân, cứ bỏ qua đi.
Hôn trước rồi lại nói sau.
Môi Tăng Hà thật mềm, còn có hương dâu nhàn nhạt.
Ừm, sau khi ăn cơm xong anh có ăn thêm dâu tây bọc đường, lúc ấy anh ta còn cho tôi một quả nữa.
Anh nhất định đã có ý đồ với tôi từ lâu rồi!
Tăng Hà cũng hơi sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, một tay anh vòng ra sau đầu làm sâu thêm nụ hôn này.
Tôi khẽ cười, chậm rãi nhắm mắt lại, xem ra còn cừu con này cũng không mềm như bông.
Vẫn là người thuộc phái hành động.
Nụ hôn vị dâu tây mềm ấm này kéo dài khá lâu, khi tôi đang nhấm nháp, bỗng cửa phòng học truyền đến một trận tiếng bước chân!
Tiếng bước chân dồn dập, giống như đang đi về phía chúng tôi.
Tôi và Tăng Hà thậm chí không có thời gian phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cái đầu ló ra nhìn từ chỗ bàn học.
Người đó đứng trước bàn học, yên lặng nhìn chúng tôi.
Ngược lại tôi với Tăng Hà lúc này, tôi đang đè trên người anh, một bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo anh, tay anh thì đang giữ sau đầu tôi, một tay khác không biết đã đặt trên eo tôi từ lúc nào.
Sau khi hôn xong, sắc mặt của tôi và Tăng Hà đều hơi đỏ lên, khóe môi ướt át.
Di chuyển ánh mắt xuống chút nữa, góc váy của tôi vì động tác lúc nãy mà hơi vểnh lên, không khỏi khiến người khác nghĩ đến chuyện bậy bạ…
5.
Cái đầu kia trong nháy mắt nhảy ra, tôi thậm chí còn não bổ đến đủ vụ án g.i.ế.c người, nhưng đó lại chỉ là một gương mặt xa lạ.
Một gương mặt xa lạ của nam sinh.
Sáu con m.á.u đối diện nhau, nam sinh kia hiển nhiên cũng hoảng sợ, cậu ta sửng sốt mất mấy giây, quan sát tôi và Tăng Hà một lúc rồi vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi đúng lúc đi ngang qua có nghe thấy tiếng động nên mới đến nhìn thử… Làm phiền rồi.”
Nói xong, nam sinh đó lập tức bỏ chạy.
Chạy…
Tôi và Tăng Hà liếc nhìn nhau, sửng sốt mấy giây rồi cùng bật cười.
Tôi giơ tay lau đi vệt nước bên khóe môi anh, lúc đang muốn nói chuyện thì lại có tiếng bước chân truyền đến.
Lại là nam sinh đó.
Tôi còn tưởng cậu ta có chuyện gì, kết quả cậu ta vội vàng giơ điện thoại lên. ‘tách’ một tiếng rồi lại bỏ chạy.
Tôi: “…”
Rõ ràng là con trai mà lại hóng hớt như vậy hả?
Không dám giữ nguyên tư thế như này nữa, tôi vội vàng bò dậy khỏi người của Tăng Hà, đang tính duỗi tay kéo anh ta dậy, lại bất ngờ phát hiện được một thứ—
Nơi đó của Tăng Hà dường như có chút khác thường đặc biệt dễ nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tra-xanh-khong-tra/03.html.]
Có thể do tôi nhìn chằm chằm quá lâu, Tăng Hà cũng chợt nhận ra, anh ngại ngừng đứng dậy đỏ mặt quay người đi.
Quả nhiên tôi giả làm thỏ trắng thì anh lại là cừu non thật.
Hôn một chút cũng đỏ mặt còn như vậy.
Tôi cầm lấy chiếc camera trên mặt bàn, vốn muốn cho anh ta thời gian để bình tĩnh lại, nhưng khi tùy ý lướt các ảnh chụp, tôi lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Một lúc lâu sau, tôi cầm camera mở ra một tấm ảnh, giơ đến trước mặt anh.
“Tăng Hà, vì sao trong máy ảnh của anh toàn là ảnh chụp của em vậy?”
Không sai, trong camera của Tăng Hà tổng cộng có mười mấy bức ảnh, tất cả đều là tôi.
Hoặc đi hoặc đang ngồi.
Đáng tiếc chính là, bức ảnh đầu tiên được chụp cũng là tấm sau khi bọn tôi quen nhau.
Phát hiện được bí mật nhỏ này, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tưởng rằng Tăng Hà đã sớm thích tôi từ hôm khai giảng, có khi lần ấy thấy tôi làm việc tốt ở nhà ăn nên mới âm thầm theo dõi tôi đã lâu.
Nhưng mà không phải.
Dưới sự ép hỏi của tôi, Tăng Hà chính mình thừa nhận, sau cái lần gặp tôi ở nhà ăn, đã bị gương mặt vẻ đẹp của tôi chinh phục.
Từ đó mới thích tôi.
Đương nhiên, lời này Tăng Hà nói có thể uyển chuyện hơn nhiều.
Uyển chuyện hơn bằng cách sau khi anh thừa nhận thích tôi, Tăng Hà trực tiếp đè tôi lên tường, căng thẳng l.i.ế.m môi tôi một cái.
“Cho nên, anh…”
“Anh làm sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chớp mắt.
Tăng Hà dường như còn căng thẳng hơn, hít sâu một cái, nhẹ nhàng mở miệng.
“Vậy em có cảm giác gì với anh?”
“Anh đoán xem?”
Tăng Hà lắc đầu, ý bảo anh đoán không ra.
Tôi kéo cổ áo anh xuống, nhón chân hôn anh: “Tăng Hà, anh thấy cừu con như thế nào?”
“Vừa bông lại mềm.”
“…”
Ngày đó dưới ánh hoàng hôn, Tăng Hà chăn tôi trong góc tường, mà tôi thì nắm cổ áo anh hôn triền miên.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, Tăng Hà chính thức trở thành bạn trai tôi.
Nhưng chưa đến mấy ngày, tấm ảnh chụp kia đã bị truyền khắp trong đống bạn bè.
Trên ảnh chụp, tôi và Tăng Hà nằm trên mặt đất, các bàn ghế vây quanh người, tôi ghé vào người anh, góc váy hơi vén lên cao, tôi và Tăng Hà khiếp sợ nhìn máy ảnh.
Chậc chậc.
Vốn là một nụ hôn ngoài ý muốn, bị nam sinh kia chụp, giờ lại bị mọi người não bổ thành một bộ phim nhỏ cực kỳ xuất sắc.
Đúng là m.á.u chó.
Buổi trưa hôm ấy, tôi và Tăng Hà ngồi trong một góc ở nhà ăn, yên lặng nhìn bức ảnh kia nói không nên lời.
“Làm sao đây?”
Tôi cắn một miếng kem, ngẩng đầu hỏi anh.
Tăng Hà cau mày, vẻ mặt không vui.
Ngược lại cũng đúng, nam sinh xuất hiện hôm đấy chúng tôi căn bản không quen, cũng không biết đi đâu để tìm.
“Em còn nhớ rõ gương mặt của người đó không?”
Tăng Hà hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Đùa gì vậy, vào thời điểm căng thẳng lại kích thích như vậy sao tôi còn nhớ được mặt của người đó chứ.
Tăng Hà thở dài: “Anh cũng không nhớ, nhưng em yên tâm, anh bảo đảm sẽ tìm ra được người này.”
Nói xong, Tăng Hà lấy ra một tờ giấy giúp tôi lau khóe miệng.
“Không cần đâu.”
Tôi nắm lấy bàn tay đang đến gần của anh, dùng đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m lên đầu ngón tay của anh, Tăng Hà cứng đờ lại, không biết phải làm sao khẽ nhíu mày.
“Hứa Hân, không được trêu anh nữa.”
“Vì sao?”
Tôi thích nhìn Tăng Hà ngại ngùng, rõ một người thân cao mét tám, đẹp trai lại mắt to, gương mặt rất ngay thẳng nhưng lại dễ đỏ mặt.
Anh lắp bắp nói: “Anh… Sẽ không nhịn được.”
“Sao lại không nhịn được chứ?”
Tôi cười, ánh mắt không có ý tốt liếc nhìn xuống bên dưới.
Tăng Hà cầm kem nhét lại vào tay tôi, nói sang chuyện khác: “Mau ăn kem đi, kem chảy rồi kìa.”
Tôi không nỡ khiến anh khó xử.
Nhưng nói đi nói lại, đợi đến khi sắp đi, tôi phát hiện Tăng Hà nói không sai, chuyện anh không chịu nổi trêu chọc là sự thật.
Tôi chỉ đưa cho anh cắn một miếng kem, sau đó nhân lúc không có ai thì lại gần l.i.ế.m vệt kem dính bên khóe môi của anh, Tăng Hà lập tức đỏ mặt.
Anh dường như muốn hôn tôi, rồi lại vì kiêng kỵ ở đây là nhà ăn nên mới nhịn xuống, tôi lại coi xung quanh như chốn không người, vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhẹ nhàng cắn xuống môi ai, dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
Tôi thề, chỉ có một động tác đơn giản như vậy.
Ánh mắt lại liếc xuống dưới, vậy mà tôi lại thấy bên dưới nổi lên phản ứng.
Tôi nhìn chằm chằm quần anh thêm mấy cái, hết sức vui mừng:
“Tăng Hà, có phải anh bị nóng trong người quá không? Mau uống thuốc Lục vị địa hoàng hoàn đi.”
“Hứa Hân!”
Tăng Hà gần như cắn răng gọi tên tôi.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của tôi, giọng điệu của Tăng Hà lại mềm đi.