TÔI TƯỞNG MÌNH LÀ CHIM HOÀNG YẾN

Chương 5: Em đúng là đồ ngốc.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

15

Tôi sững sờ nhìn tấm ảnh.

 

Trong ảnh, tôi và Chu Đình trông trẻ hơn vài tuổi.

 

Cả hai ngồi sát nhau, tay Chu Đình vòng qua eo tôi.

Tôi có vẻ hơi căng thẳng, dựa sát vào anh ấy.

 

Chu Đình có lẽ đang hơi say, gương mặt như tạc tượng, đôi mắt đào hoa long lanh ánh sáng.

 

Khóe môi nhếch nhẹ, trông rất vui vẻ.

 

Ảnh này… là chụp khi nào nhỉ?

 

Tôi nhớ ra rồi.

 

Là hôm Chu Đình đưa tôi dự tiệc sinh nhật bạn thân anh – Hạo Tử.

 

Khi đó tôi vừa đồng ý làm bạn gái giả, cũng là lần đầu gặp hội bạn của anh ấy.

 

Bị cả nhóm trêu gọi "chị dâu", sau đó lơ mơ chụp một đống ảnh.

 

Tôi nhớ lúc đó từng liều hỏi xin Chu Đình bức ảnh này, anh trả lời:

 

“Họ không gửi cho anh.”

 

Tôi cũng không dám đòi nữa, rồi quên luôn.

 

Vậy mà giờ nó lại nằm trên bàn làm việc của anh, thậm chí còn hơi ngả màu vàng.

 

Tôi không nhịn được, đưa tay sờ lên tấm ảnh, trong lòng không ngừng dậy sóng.

 

Chu Đình có ý gì?

 

Đặt ảnh chụp với một “chim hoàng yến” như tôi ở nơi dễ thấy thế này…

Không sợ vị hôn thê đến vặn cổ tôi à?

 

Nhưng trong lòng tôi lại lặng lẽ nảy sinh một ý nghĩ—

 

Chu Đình… có khi nào đối với tôi là "khác biệt"?

 

16

Tôi nghĩ nát óc cũng không ra.

 

Buồn ngủ vì bị hành xác đêm qua, tôi ngáp một cái rồi nằm gọn trên sofa văn phòng ngủ thiếp đi.

 

Lúc lơ mơ, tôi nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở.

 

Thư ký vừa mang nước cho tôi, giờ đang nhanh nhẹn báo cáo gì đó.

Rồi giọng cô ấy bị đè thấp.

 

Tôi giật nhẹ người.

Chắc Chu Đình đã quay lại.

 

Tôi định mở mắt chào, thì nghe thấy tiếng anh ấy nhỏ nhẹ nói xen lẫn tiếng lật tài liệu:

 

“Cái nhẫn cầu hôn đặt mấy hôm trước, nhắc họ đẩy tiến độ. Váy cưới hôm nay cũng báo số đo rồi.”

 

“Vâng, tổng giám đốc.”

 

“Tiệc đính hôn ở đảo cũng theo sát. Ngày mai cầu hôn xong, hôm sau tổ chức luôn.”

 

“Rõ.”

 

Tôi co người lại trên sofa, mắt đang hé cũng vội nhắm lại.

 

Chu Đình… hóa ra anh ấy thật sự rất yêu người đó.

 

Yêu đến mức, vừa cầu hôn xong là vội vã làm lễ đính hôn luôn.

 

17

Trước ngày lên đảo nghỉ mát, Chu Đình bận tối mắt.

 

Ngày nào cũng đi sớm về khuya, nhưng trên mặt không giấu được sự phấn khích.

 

Tôi nhìn anh đang đứng ngoài ban công gọi điện, âm thầm bứt móng tay.

 

Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đi nghỉ.

 

Thật ra tôi đã mơ hồ đoán được, rất có thể trong chuyến đi lần này anh sẽ đính hôn.

 

Tôi thở dài, nghĩ mãi mà không biết làm sao để lúc dự tiệc không bị quê.

 

Nghĩ nát óc cũng không ra cách, tôi buồn bã theo anh lên chuyên cơ riêng của nhóm “thái tử gia”.

 

Vừa gặp nhóm bạn anh, một chàng trai trẻ tràn đầy năng lượng đã nhào tới ôm Chu Đình.

 

Miệng còn gọi ngọt như mía lùi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-tuong-minh-la-chim-hoang-yen/chuong-5-em-dung-la-do-ngoc.html.]

“Chồng ơiii~”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi đơ toàn tập.

 

Không lẽ…

 

Cái người nhắn tin gọi Chu Đình là "chồng yêu", hẹn hò đêm hôm… là một người đàn ông?!

 

Chu Đình tìm tôi làm bạn gái giả là để che giấu giới tính thật?

 

Tôi choáng váng.

 

Nhưng rồi Chu Đình đá thẳng một cú bay người kia, trông cực kỳ ghét bỏ.

 

“Chán sống rồi à?”

 

Người kia bị đá vẫn cười hì hì:

 

“Anh Đình, mỗi lần trêu anh là phản ứng hài c.h.ế.t được!”

 

“Lần trước nhắn anh 'chồng ơi' mà anh không block em luôn.”

 

“Cút, là anh lười chấp em.”

 

Chu Đình hất mắt nhìn anh ta, rõ ràng quen thân nhưng ghét đùa nhây.

 

Tôi lại lú thêm lần nữa.

 

Hóa ra chỉ là chơi khăm?

 

Đúng lúc đó, Chu Đình quay đầu nhìn tôi, chỉ liếc một cái lông mày đã nhíu lại, rồi cười như không:

 

“Hứa Uyển, biểu cảm của em hôm nay kỳ lạ thật đấy.

 

Không lẽ thật sự tưởng cậu ta nói nghiêm túc?”

 

18

Tôi rụt cổ, theo sau Chu Đình – mặt không cảm xúc – bước lên chuyên cơ riêng.

 

Anh chàng hoạt bát lúc nãy phát hiện không khí có gì đó là lạ, vội vã giải thích:

 

“Chị dâu! Em chỉ đùa thôi mà!

Em là bạn thân của anh Đình – Tiểu Khải, mới về nước! Bình thường hay giỡn hớt thôi, chị đừng hiểu lầm!”

 

Tôi liếc nhìn sắc mặt của Chu Đình đang đen sì như đáy nồi, gật đầu như giã tỏi:

 

“Tôi hiểu mà, hiểu mà.”

 

Tiểu Khải mới thở phào:

 

“Chị tha lỗi là tốt rồi, chứ không lỡ vài hôm nữa hai người tổ ch…”

 

“Lắm lời thật đấy?”

 

Chu Đình lạnh mặt, giơ chân đá một phát, ngắt lời cậu bạn.

 

Tiểu Khải la lên “ôi da”, nhìn Chu Đình ngơ ngác rồi lại cười gian:

 

“Hiểu rồi, hiểu rồi, hehe~”

 

Nói rồi lủi sang chơi tiếp với đám công tử nhà giàu kia.

 

Tôi vẫn mù mờ không hiểu gì.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng đi dỗ dành vị Thái tử gia đang giận hờn kia.

 

Vừa nãy cái ánh mắt đầy sốc của tôi chắc chắn chọc anh không vui.

 

Đằng nào cũng sắp "bái bai", không thể chia tay bằng cãi vã được.

Phải chia tay trong hòa bình, dù gì… tôi thích anh ấy.

 

Từ lần đầu thấy anh ở phòng bếp nhà anh, tôi – một đứa mê trai đẹp – đã rung động ngay.

 

Thế nên sau này khi bị “bao nuôi”, tôi cũng không kháng cự gì.

 

Tôi từng mơ đến một kết thúc kiểu tiểu thuyết – giả làm bạn gái rồi thành thật luôn.

 

Nhưng nhìn lại, hình như… tôi tự đa tình rồi.

 

Tim hơi nhói, tôi hiếm hoi dũng cảm nắm lấy tay Chu Đình.

 

Trong đó có hy vọng vụn vặt, có cả giấc mơ không thể thành sự thật.

 

Chu Đình vốn đang bực, thấy tôi vậy lại dịu đi.

Ánh mắt mềm mại, khóe môi cong cong đầy bất đắc dĩ, nghiêng đầu hôn tôi một cái:

 

“Hứa Uyển, em đúng là đồ ngốc.”

 

Giọng nói của anh dịu dàng đến mức khiến lòng tôi càng nhói hơn.

 

Đúng vậy, tôi chính là con ngốc lén yêu kim chủ của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận