TÔI LÀ TẤM BÌNH PHONG CHO MỐI QUAN HỆ ĐÁNG KHINH CỦA ANH TA

6 - hết

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cô liền khó chịu:

“Này, con nói kiểu gì vậy? Bà cô chỉ muốn giúp con tìm một người đàng hoàng, điều kiện tốt, mà con lại nói móc à?”

 

Tôi đáp lại:

“Cô chắc chắn là anh ta tốt đẹp mọi mặt à?”

 

Tôi biết Bà cô có chút họ hàng xa với mẹ Ngụy Lâm.

Nhiệt tình đến mức này, chắc chắn là có lợi lộc trong đó.

 

Bà cô vốn keo kiệt, không bao giờ làm chuyện không có lợi.

 

Lúc này bà ta nhìn xuống, tránh ánh mắt của tôi, lắp bắp:

“Thì… mẹ Ngụy Lâm tốt tính, nhà có xe có nhà, Ngụy Lâm lại cao ráo đẹp trai, con còn đòi hỏi gì nữa?”

 

Tôi cười nhạt:

“Cô không biết tại sao mẹ anh ta ‘hiểu chuyện’ à?”

 

Bà cô sững người, đáp:

“Ý là bà ấy tốt tính thôi. Vãn Vãn, con là do cha mẹ nuông chiều quá nên không biết quý phúc phần đấy.”

 

Tôi gắt:

“Vậy cô có muốn hưởng phúc đó không?”

 

Mẹ tôi vội nói:

“Việc đã đến nước này thì không thể tổ chức lại. Vãn Vãn còn trẻ, chuyện cưới xin không cần vội.”

 

Bà cô lườm tôi từ đầu đến chân, bảo:

“Còn trẻ thì nên cưới sớm, không lại ế. Đặc biệt người như Ngụy Lâm, bỏ lỡ là không có người thứ hai.”

 

Tôi ghét bỏ nói:

“Cô đang đùa tôi à? Cô tưởng tôi không biết chuyện của Ngụy Lâm và ‘em gái họ’ anh ta chắc?”

 

Lần này thì Bà cô sững sờ thật sự.

 

Hồi lâu mới lắp bắp hỏi:

“Em họ nào cơ?”

 

Mẹ tôi cũng nhìn tôi dò hỏi.

 

Tôi thấy Bà cô có vẻ không biết thật, bèn nói:

 

“Cái cô Trần Nhã hôm cưới kéo người đến phá đám đấy, là em họ của Ngụy Lâm. Họ yêu nhau từ hồi cấp ba. Cô không biết chuyện này à?”

 

Mặt Bà cô xanh trắng lẫn lộn, lắp bắp:

“Không thể nào…”

 

Tôi lạnh lùng:

“Không tin thì cô đi hỏi lại đi.”

 

Cô ta cuống lên:

“Chuyện đó tôi thật sự không biết! Mẹ Ngụy Lâm trả tôi một khoản để mai mối, tôi thấy hai đứa hợp nên mới giới thiệu, chứ tôi đâu biết bọn họ có mối quan hệ như vậy!”

 

Bà ta vốn thường làm mai, nhận phí khi thành đôi.

Đúng là từng se duyên thành công nhiều cặp, nên nhà tôi mới tin tưởng.

 

Sau khi tôi phơi bày chuyện, bà ta cũng không còn mặt mũi ở lại.

 

Mẹ tôi liền kéo tôi hỏi thực hư.

Tôi kể là nghe từ anh họ Ngụy Lâm, cộng thêm thái độ của mẹ anh ta là quá rõ ràng.

 

Mẹ tôi bực không chịu nổi:

“Tưởng đâu thằng đó đàng hoàng, ai ngờ lại là thứ tởm lợm như vậy.”

 

“Biết người biết mặt không biết lòng. Cũng may mà con chưa cưới.”

 

Tôi cười nháy mắt:

“Mẹ còn ép con cưới nữa không?”

 

Bà vội xua tay:

“Không đâu, không đâu. Chuyện này đủ cho mẹ sợ rồi. Mẹ với ba nuôi con được, chẳng cần gả gấp làm gì.”

 

Việc mẹ Ngụy Lâm lại tìm người hòa giải khiến tôi nghi ngờ: có phải lại có chuyện gì mới giữa Ngụy Lâm và Trần Nhã?

 

Hôm thanh toán, hai bên đã rõ ràng rành mạch.

 

Nay lại muốn tăng sính lễ, chắc chắn có ẩn tình.

 

Tôi liền gọi cho anh họ của Ngụy Lâm.

 

Dù anh ta không thân thiết với nhà họ Ngụy, nhưng vì thế mới dám nói thật.

 

Tôi hỏi thẳng:

“Anh Ngụy, xin lỗi đã làm phiền. Tôi muốn hỏi — Ngụy Lâm và Trần Nhã quay lại rồi à?”

 

Anh ta ngập ngừng vài giây rồi nói:

“Hôm qua Ngụy Lâm chuyển ra ngoài, thuê nhà sống gần Trần Nhã.”

 

Rồi hỏi ngược lại tôi:

“Sao cô biết? Hai người không phải đã chia tay rồi sao?”

 

Tôi cười:

“Mẹ anh ta lại nhờ người đến khuyên tôi quay lại.”

 

Anh ta im lặng lâu hơn, thở dài:

“Nghe nói hôm đó nhà họ cãi nhau to. Ngụy Lâm làm mẹ tức suýt nhảy lầu.”

 

Tôi ngạc nhiên:

“Anh biết kỹ vậy cơ?”

 

Anh ta cười:

“Hôm đó sinh nhật bố Ngụy Lâm, vợ tôi đưa con qua đó.”

 

“Ngụy Lâm dắt Trần Nhã về nhà. Mẹ hắn mắng Trần Nhã một trận. Hắn bênh, tức quá dọn ra ngoài.”

 

Tôi thật sự bái phục.

Hai mấy tuổi đầu mà vẫn dở hơi như vậy.

 

Yêu vào, đúng là đầu óc mù mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-tam-binh-phong-cho-moi-quan-he-dang-khinh-cua-anh-ta/6-het.html.]

 

Nhưng nhờ chuyện này, ba mẹ tôi thống nhất một điều: không hối tôi cưới chồng nữa.

 

Ba tôi thậm chí muốn qua nhà họ Ngụy hỏi tội, nhưng mẹ tôi cản lại.

 

Còn bà Bà cô kia, bị ba tôi mắng cho một trận rồi bị chặn luôn.

 

Vài ngày sau, tôi đi thăm bạn nằm viện.

 

Chưa tới phòng, đã nghe tiếng mẹ Ngụy Lâm:

 

“Cút ngay cho tôi!”

 

Qua khe cửa, tôi thấy Ngụy Lâm, Trần Nhã và bố mẹ hắn.

 

Bố mẹ nằm trên giường bệnh, hai người kia đứng cạnh.

 

Ngụy Lâm nắm tay mẹ:

“Mẹ đừng giận. Tiểu Nhã chỉ lo cho sức khỏe ba mẹ, nên mới đến thăm…”

 

Bà nổi giận:

“Tao và ba mày chính là vì hai đứa mà nhập viện, mày còn dắt nó đến? Mày muốn tao c.h.ế.t sớm hả?”

 

Tôi không nhịn được cười thầm.

 

Thật đấy, tôi hoàn toàn đồng tình với mẹ hắn.

 

Đã làm cha mẹ tức bệnh mà còn dắt người yêu tới “thăm”.

 

Trần Nhã ỏn ẻn:

“Dì đừng giận anh Lâm, là lỗi của con. Con chỉ lo lắng quá nên muốn đến xem tình hình…”

 

“Dì không thích thì con đi ngay, miễn là đừng giận anh Lâm, tổn hại sức khỏe…”

 

Bố hắn lạnh lùng:

“Cút cả hai đi! Tao coi như không có đứa con này. Sau khi tao với mẹ mày chết, tài sản sẽ đem quyên góp hết, mày đừng mơ có một xu.”

 

Ngụy Lâm bực tức:

“Ba, ba là ba ruột của con đấy! Dù con với Tiểu Nhã bên nhau thì sao? Cùng lắm thì sau này nhận con nuôi thôi, cần gì phải đoạn tuyệt?”

 

Không khí lặng đi vài giây, rồi ông bố vớ được cái gì là ném vào mặt hắn:

 

“Cút!”

 

Trần Nhã kéo tay hắn:

“Anh Lâm, ba mẹ còn đang giận, mình về trước đi. Đợi họ nguôi rồi quay lại.”

 

Khi họ đi ra, tôi cũng định đi về để khỏi bị phá hỏng tâm trạng.

 

Nhưng rồi tôi nghe Trần Nhã nói:

 

“Anh yên tâm, anh là con một, ba mẹ không để tài sản cho anh thì cho ai? Họ chỉ nói trong lúc nóng giận thôi. Sau này anh xin lỗi là họ tha ngay, như mọi lần mà.”

 

Tôi liếc lại thấy Ngụy Lâm gật đầu:

“Nhưng họ quá đáng thật. Trước thì ép anh cưới Song Vãn, giờ lại cấm anh qua lại với em…”

 

Giọng họ nhỏ dần.

 

Tôi nhắn cho con dâu Bà cô tôi, hỏi có chuyện gì mới bên nhà họ Ngụy.

 

Cô ấy nhanh chóng trả lời:

 

【Mẹ em mới sang bên đó làm loạn, vạch trần quan hệ của Ngụy Lâm và Trần Nhã. Giờ người trong khu và bà con nhà họ Ngụy đều biết cả rồi.】

 

Tôi đọc mà suýt cười lăn.

 

Đáng đời!

 

Tối đó, bạn luật sư báo tin vui.

 

Mấy tên bạn Ngụy Lâm cuối cùng cũng sợ không dám ra tòa.

 

Họ không chỉ phải đền tiền váy cưới, mà còn cả chi phí trang điểm đi theo trong ngày cưới.

 

Tiền bồi thường tinh thần thì không được, nhưng tôi chẳng quan tâm.

 

Lấy lại được tiền váy cưới là đủ, còn tiền trang điểm coi như lộc trời ban.

 

 

Chuyện nhà họ Ngụy làm ầm ĩ đến mức họ hàng tôi cũng biết.

 

Ai nấy đều nói may mà tôi chưa cưới, rồi kéo nhau hỏi chuyện.

 

Mẹ tôi ngoài miệng bảo không nên bàn chuyện nhà người ta, nhưng miệng thì kể vanh vách như chính mắt thấy vậy.

 

Sau khi xuất viện, bố mẹ Ngụy Lâm thật sự đoạn tuyệt với hắn, còn chuẩn bị đến trại trẻ mồ côi nhận con nuôi.

 

Ngụy Lâm và Trần Nhã không chịu nổi điều tiếng, cả hai nghỉ việc, chuyển sang thành phố khác.

 

Có người kể, hai người họ tưởng sẽ sống ngọt ngào, ai ngờ suốt ngày cãi nhau.

 

Không bao lâu, Trần Nhã quay về nhà cha dượng, nhưng mẹ cô ta không nhận.

 

Cuối cùng lại lủi thủi quay về tìm Ngụy Lâm.

 

Còn tôi, được người ta thương cảm.

May mà công ty không ai biết chuyện tôi với hắn, nếu không cũng thành đối tượng bị buôn chuyện rồi.

 

Xa rời hai người đó, tôi cảm thấy cả không khí cũng ngọt ngào hơn.

 

Không bị giục cưới, tập trung làm việc, thu nhập tăng rõ rệt — cuộc sống không thể tuyệt vời hơn.

 

— Hết —

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận