Tình Thâm Không Dám Nói

Phần 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxbBxBHcC

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13

Tờ đơn đăng ký dự khảo được ban hành bởi chính Viện trưởng của Thái y viện, chỉ khi có ấn tín của Hoàng y cục mới có hiệu lực. Một ngày trước kỳ khảo, niềm hy vọng tiếp tục giấc mộng y đạo của ta dường như đã tiêu tan.

Trong phút tuyệt vọng, ta đánh liều nhờ đến Tư Khấu Vũ.

Lâm Tiêu chỉ khe khẽ thở dài, bảo rằng Viện trưởng xưa nay vốn chẳng ưa Tư tướng quân, e rằng chẳng còn cơ hội xoay chuyển cục diện nữa.

Sáng hôm khảo thí, ta ngồi lặng lẽ ở trà lâu đối diện y quán, nhìn từng vị y giả ra vào, lòng ngập nỗi chua xót. Có lẽ, ta thật sự đã lỡ một lần duyên nghiệp.

Ta đặt bạc trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy định rời đi.

Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa rền vang giữa đường. Một cỗ xe ngựa dừng ngay trước trà lâu, rèm xe khẽ vén, chỉ để lộ đôi tay trắng muốt như ngọc.

Một bức thư được người trong xe nhẹ nhàng đưa cho ta.

Mực trên thư còn chưa ráo, hương giấy còn phảng phất mùi thuốc—rõ ràng là vừa mới viết.

Thái y viện xưa nay phép tắc nghiêm ngặt, hiếm khi phá lệ. Muốn có lại một tờ đơn mới quả là vô cùng gian nan. Ta cầm bức thư trong tay, lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động.

Ánh mắt ta rơi vào những vết kim nhỏ vẫn còn hằn trên mu bàn tay người ấy, mùi dược hương còn phảng phất quanh thân. Phải chăng… vì đang bào chế phương pháp điều trị mới cho Thái y viện, chàng mới có thể thuận thế đưa ta trở lại?

Gió đầu đông khẽ lay tấm rèm xe, ánh mắt chàng qua lớp vải mỏng vẫn ôn nhu như nước:

“Uyển nhi, ta có chuẩn bị ít bánh hồng. Chờ nàng khảo xong, cùng nhau thưởng thức.”

Nâng bước cho ta bước lên đài cao, làm rạng danh y đạo, trọn lòng ước nguyện...

Tư Khấu Vũ, vì sao chàng lại dịu dàng đến thế?

14

Kỳ khảo lần này là do chính Hoàng thượng ban chiếu tổ chức. Nếu biểu hiện xuất sắc, có thể được diện thánh, đích thân yết kiến long nhan.

Trước giờ khai khảo, trong sân viện, các thí sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thì thầm bàn luận, suy đoán đề thi. Trong lòng ta vui vẻ, muốn chen vào góp chút ý kiến, cũng là để giao lưu cùng đồng môn.

Nào ngờ chưa kịp mở lời, đã nghe lời giễu cợt truyền đến:

“Là nữ nhân mà cũng dám bước vào kỳ khảo này sao? Trước nay chưa từng có tiền lệ!”

“Chỉ sợ là bị người ép buộc, nếu không làm sao dám lớn gan như thế.”

“Nghe nói nàng ta rất được các nam nhân ái mộ đó.”

“Thôi thôi, hiện giờ chẳng phải nàng đã là vị hôn thê của một vị chuẩn tướng sao? Chớ có dại mà để nàng ta thì thầm bên tai, hỏng cả tiền đồ!”

“Vị tướng quân kia quả thật khẩu vị khác người.”

Nghe đến đây, lòng ta bừng bừng tức giận. Bôi nhọ ta có thể nhẫn, nhưng lôi Tư Khấu Vũ ra mà bàn tán bậy bạ thì không thể bỏ qua.

Ta bước lên định phản bác, nhưng một cánh tay bất ngờ giữ lấy ta. Là Tần Tử Chính.

Hắn đã nhập quan hai năm, lần này không ngờ được Hoàng thượng phái đến giám khảo kỳ khảo này.

“Đạo đức y giả phải đặt lên hàng đầu. Là ngự y, lại càng phải giữ mình thanh khiết, không để vướng điều tiếng!”

Tần Tử Chính đứng giữa sân, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông, nghiêm giọng quát lớn:

“Còn chưa bước chân vào Hoàng cung đã ngông cuồng như thế, sau này tất sinh họa!”

“Những ai không qua được khảo sát đạo đức sơ bộ, xin mời rời đi!”

Chung quanh lập tức ồn ào, hóa ra cuộc sát hạch đã bắt đầu từ khoảnh khắc bước chân vào sân viện. Những kẻ vừa mỉa mai ta đều hoảng loạn, mặt tái nhợt không dám mở miệng thêm lời nào.

Một khi bị trục xuất khỏi khảo thí, chẳng những mất cơ hội trở thành ngự y, mà còn bị coi là vấy bẩn y đức, không ai còn dám mời khám bệnh nữa.

Tần Tử Chính nhìn ta, ánh mắt chuyển từ cảm phục sang tiếc nuối. Hắn luôn tôn sùng những ai tỏa sáng, mà ta — một Liễu Uyển lặng lẽ kiên cường — dường như khiến hắn bối rối.

“Liễu Uyển…” – hắn khẽ cất lời – “ta thật không ngờ nàng lại trải qua nhiều khổ sở như vậy. Đi đi, cứ thi cho tốt, ta... sẽ bảo vệ nàng.”

Tần Tử Chính là vậy — trong lòng mâu thuẫn giằng xé. Hắn không thích ta được quá nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cũng không đành lòng nhìn ánh sáng nơi ta tắt lịm.

Chỉ là, hắn không thích ta vì ta từng quá si mê hắn.

15

Kỳ khảo đã hoàn tất, ta vinh dự giành đệ nhất. Sau khi hay tin, Hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến ba vị đứng đầu nhập cung yết kiến.

Trước mặt long nhan, trong lòng ta có phần lo lắng. Đây là cơ hội hiếm có, ta muốn nhân dịp này tấu lên lời minh oan cho phụ thân — người cả đời thanh liêm, hết lòng vì dân. Phụ thân đâu thể là kẻ tham ô như lời cáo buộc?

Ngờ đâu, Hoàng thượng không nghiêm nghị như tưởng tượng, ngược lại lại vô cùng hòa ái. Người cười hiền, nói: “nữ tử đi khám y rất nhiều bất tiện, lâu nay trẫm đã có ý định chiêu mộ nữ y, nay thấy tài y thuật của khanh, liền có ý giao cho khanh trọng trách.”

Người vuốt râu, ôn tồn phán:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-tham-khong-dam-noi/phan-4.html.]

“Trẫm thấy khanh luận lý sắc bén, y thuật tinh thông. Nay muốn khanh chủ trì biên soạn một bộ sách y chuyên dành cho nữ y, đặt nền tảng giảng dạy về sau.”

Ta nghe xong, thoáng sững sờ.

Người hỏi tiếp:

“Khanh có biết vẽ chăng?”

Vì sách y cần minh họa huyệt đạo, thảo dược, cách bốc thuốc... không thể thiếu tài vẽ vời. Tần Tử Chính đứng bên, sắc mặt lo lắng, vừa định mở lời xin thay, ta đã nhẹ nhàng gật đầu:

“Thần nữ biết vẽ.”

Tần Tử Chính thoáng kinh ngạc, ánh mắt dần bừng sáng.

Ngoài sân, tùng xanh mướt mát, mai đầu mùa lác đác nở. Hoàng thượng nhân thế ra đề: “Lấy hoa làm chủ, mỗi người tùy ý thể hiện.”

Trong muôn hoa, ta chọn vẽ hoa mai.

Mai nở trong giá lạnh, ngạo nghễ mà thanh tao, có thể tiêu độc, dưỡng khí. Trong thư họa, chỉ cần một nét mực là tỏa hương lạnh.

Khi ta đặt bút, nửa nén hương vẫn chưa cháy hết.

Tần Tử Chính bên cạnh, lặng lẽ đọc bài thơ ta đề bên tranh, kinh ngạc đến quên cả trình bẩm Hoàng thượng. Ta rửa bút, trở về chỗ ngồi, lòng thanh thản.

Hắn khẽ thì thầm, giọng đầy chua xót:

“Ngày nào nàng cũng học sách y, còn vẽ cũng tinh xảo đến thế...”

Ta đáp khẽ:

“Vì ta thích vẽ, và muốn vẽ được bức hoa mai đẹp nhất.”

Năm xưa, Tần Tử Chính lâm trọng bệnh, không thể ra ngoài. Hắn từng nói, nếu có một ngày khỏe mạnh, việc đầu tiên muốn làm là... vẽ hoa mai.

Khi ấy, ta chỉ mong hắn vui vẻ, mạnh khỏe, nên đã âm thầm học vẽ. Ta muốn vẽ cho hắn một cành mai đẹp nhất, thay lời nguyện ước.

Giờ đây, đứng trước bức họa ấy, hắn lặng người, ánh mắt rối loạn. Có lẽ, hắn lại quên mất rồi.

Mắt Tần Tử Chính ươn ướt. Mãi đến giờ phút này, hắn mới nhận ra — có một nữ tử từng chân thành hết mực với hắn, chỉ mong hắn được an yên.

Mặc dù sau đó, hắn đã dũng cảm đứng ra bảo hộ ta trước mặt thánh thượng... nhưng tiếc thay, ta đã không còn cần nữa.

Tần Tử Chính lặng câm, như thể trong lòng vừa đánh mất điều quý giá nhất.

Hắn từng nghĩ bản thân mến mộ thế giới rực rỡ ngoài kia, ngưỡng mộ nữ tử phóng khoáng, hoạt bát. Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ một người — người mà hắn đã bỏ lỡ trong thinh lặng.

16

Hoàng thượng tỏ vẻ vô cùng hài lòng, ngự ban cho ta một cây bút ngọc có khắc hình rồng — bút ngự thư, lại đứng giữa triều khen ngợi:

"Liễu Uyển, nữ tử kiên cường, tự lập, y đức tinh tường, phẩm hạnh đoan trang. Nay trẫm sắc phong nàng làm Thái y chính thức của Ngự y viện, phụ trách việc khám trị trong cung, đồng thời đảm nhiệm việc đào tạo nữ y về sau."

Ta cúi đầu, siết chặt bàn tay, cố nén lệ không rơi.

Từ nay về sau, bao nhiêu lời dèm pha, khinh thị cũng không còn là gông xiềng trên vai ta nữa.

Ta — nữ thái y đầu tiên của triều đại này, đã chính thức được ban chức, được phép hành y trong chốn cung đình.

Ta sẽ dùng cương vị này, để một ngày kia, rửa sạch oan khuất cho phụ thân.

Ta cúi mình, dập đầu tạ ân long ân của thiên tử.

Hoàng thượng bật cười sảng khoái, nhìn quanh quần thần mà nói lớn:

"Ai nói nữ tử không bằng nam tử?"

Triều thần đồng thanh xưng tụng.

Giữa muôn vàn ánh nhìn, ta nghe rõ giọng Tần Tử Chính cố gắng cất lên lời chúc mừng, dù mang theo bao cay đắng và ngập ngừng.

Hắn nhìn ta, ánh mắt chan chứa khổ tâm, nuối tiếc không lời.

Nhưng duyên đã lỡ, lòng đã đoạn.

Ta chỉ khẽ nghiêng mình, cảm ơn hắn như bao người khác.

Hoàng thượng sau đó lại phán thêm:

"Nay đã có chức vị, sau mỗi phiên triều lớn, hãy nhập cung tấu trình y vụ, đồng thời soạn thảo quy định giảng dạy nữ y để chấn hưng quốc y."

Ta khẽ giật mình, nhưng người chỉ mỉm cười, gật đầu quả quyết.

Trong đại điện huy hoàng, ta cung kính cúi người, lòng trào dâng ngàn cảm xúc, chỉ có một điều duy nhất vang vọng trong tim:

"Phụ thân, nữ nhi đã bắt đầu bước đi trên con đường minh oan cho người rồi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận