Tình Đã Phai
Chương 3
5
Cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện xin nghỉ phép với sếp.
Sau đó, liên lạc với cô bạn thân Lâm Lại nhờ đi cùng đến bệnh viện.
Lâm Lại làm tự do, nên chỉ cần một cuộc gọi là cô ấy lập tức có mặt.
Đến bệnh viện, cô ấy mới biết tôi định p h á t h a i.
Lâm Lại sốt sắng vô cùng.
"Tại sao? Cậu chẳng phải luôn muốn có một đứa con sao?"
Kết hôn năm năm, vì phải đối mặt với những cuộc đấu đá nội bộ Chu gia tôi và Chu Chí Dã vẫn chưa có con.
"Chẳng lẽ là do vụ Chu Chí Dã mất trí nhớ à? Bây giờ mình sẽ đi tìm anh ta. Chỉ vì một lý do vớ vẫn như mất trí nhớ mà có thể trốn tránh trách nhiệm được sao?"
Tôi kể qua loa chuyện hôm qua cho Lâm Lại nghe.
Cô ấy nghe xong liền nổi đóa.
"Mẹ nó, Chu Chí Dã đúng là đồ khốn. Đây chẳng phải là ngoại tình sao?
"Nếu không phải vì cái nhà họ Chu chec tiệt đó, cậu làm sao bị b ắ t c ó c?"
Lâm Lại vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Cổ tay cậu có một vết sẹo dài như vậy, chẳng phải là vì anh ta sao?"
Như những lời đồn đại, những kẻ đó không phải không có ý đồ xấu.
Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có ngày này, nên khi chúng lao đến, tôi dùng hết sức lực cầm l ư ỡ i d a o cất giấu sẵn, tự c ắ t vào cổ tay mình.
Máo chảy không ngừng.
Chúng sợ tôi chec sẽ không lấy được gì, đành phải cầm máo, không dám giở trò thêm nữa. Sau khi trở về, tôi sợ Chu Chí Dã đau lòng và day dứt, nên chưa từng kể chuyện này cho anh biết.
Vậy mà anh chẳng hề nhận ra.
Tôi ôm lấy Lâm Lại:
"Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa.”
Sau khi làm xong thủ thuật, tôi ở lại bệnh viện thêm hai tiếng.
Lâm Lại đi gọi xe, tôi đứng chờ ở cổng bệnh viện.
Nhưng chưa thấy Lâm Lại đâu, tôi đã thấy Chu Chí Dã và Mục Thanh Thanh.
Hai người đi từ xa lại, Mục Thanh Thanh khoác tay Chu Chí Dã đầy thân mật.
Giọng Chu Chí Dã thoải mái và có chút bất lực:
"Đã bảo là đừng vuốt ve mèo hoang bên đường, bị cào rồi phải không?"
Mục Thanh Thanh cười khúc khích, nghiêng người ghé sát vào tai anh.
"Mèo hoang không vuốt được, vậy hoa dại có hái được không?"
Chu Chí Dã chỉ mỉm cười mà không đáp.
Thật nực cười, chồng mình ngay trước mặt mình lại tán tỉnh người phụ nữ khác.
6
Hai người đi đến gần, Mục Thanh Thanh lập tức nhìn thấy tôi trước.
Cô ta giả vờ kinh ngạc:
"Ái chà, chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Miệng gọi tôi là chị dâu, nhưng tay lại vô tư khoác lấy tay Chu Chí Dã.
Tôi liếc nhìn tay họ đang khoác nhau, mỉm cười:
"Nếu không phải nghe em gọi một tiếng chị dâu, chị còn tưởng em quên rằng anh trai em là người đã có vợ rồi đấy."
Mục Thanh Thanh chẳng chút nao núng, cười nhạt nói:
"Chẳng phải anh Chí Dã mất trí nhớ quên chị rồi sao? Trong lòng anh ấy giờ chỉ coi em là bạn gái. Em cũng chỉ muốn giúp anh ấy sớm nhớ lại mọi chuyện thôi mà."
Tôi cười như không cười, nhìn thẳng vào Chu Chí Dã: