Tình Đã Phai
Chương 2
3
Lúc này, điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn dòng chữ "Chồng yêu" hiện trên màn hình, lòng đau như d a o cắt.
Tôi chần chừ không bắt máy, nhưng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên.
Đây là lần đầu tiên Chu Chí Dã chủ động gọi cho tôi kể từ khi anh "mất trí nhớ".
Tôi thở dài trong lòng, rồi nhấn nút nghe.
"Đường Nhược, xin lỗi nhé. Ngày mai anh không thể cùng em đến công viên giải trí được."
Giọng anh có chút áy náy.
Công viên giải trí chính là nơi Chu Chí Dã cầu hôn tôi. Tôi đã định dẫn anh đến đó, hy vọng có thể giúp anh nhớ lại điều gì đó.
Nhưng giờ đây, ý định của tôi dường như trở thành trò cười.
Tôi lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt, cố gắng giữ giọng bình thản:
"Không sao, dù sao cũng chẳng phải nơi quan trọng gì."
Chu Chí Dã thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:
"Vậy để hôm khác anh đưa em đi nhé. Dạo gần đây, hình như anh đã nhớ lại một vài chuyện ngày trước."
Đây chẳng phải là kiểu "t á t một cái, rồi lại cho một viên kẹo" hay sao?
Nếu không phải hôm nay nghe được cuộc nói chuyện của họ, chắc chắn tôi sẽ vui mừng vì câu nói này.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ lạnh nhạt đáp lại:
"Không sao, không nhớ lại cũng chẳng sao."
"Nhưng mà..."
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói dối nào của anh nữa.
"Không sao, em cúp máy đây."
4
Tôi xoa đôi chân đã hơi tê mỏi, đứng dậy trở về nhà.
Trong nhà không có ai, đèn cũng không bật.
Căn hộ này là nơi tôi và Chu Chí Dã mua trước khi kết hôn, không lớn nhưng được bài trí rất ấm cúng.
Từng là tổ ấm nhỏ của hai chúng tôi.
Nhưng kể từ khi "mất trí nhớ," anh đã chuyển về sống ở nhà cũ của nhà họ Chu, rất hiếm khi quay lại đây.
Về đến nhà, tôi tùy tiện nấu chút gì đó ăn qua loa, rồi lên giường nằm.
Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi cầm lấy điện thoại.
Thấy một bài đăng trên trang cá nhân của Mục Thanh Thanh cách đây mười phút: