Tiểu Phượng Hoàng Hay Khóc
Chương 4
Nhưng hắn đọc sách càng nhiều, lại càng không muốn nhận ta.
Mạnh Chiêu à, ta biết ngươi khinh thường ta, chê ta bán rượu ở lầu Cô Biên làm ngươi mất mặt.
Không muốn cưới ta cũng không sao, ta không giận ngươi, ta có thể tiếp tục chờ, chờ cả đời cũng được.
Bởi vì ta đã hứa với nương nương sẽ không để ngươi cô độc trên thế gian này.
Bởi vì ta nhớ Mạnh Chiêu trước kia, đối xử với ta rất tốt, rất tốt.
Nhưng sao ngươi lại đột nhiên bỏ ta lại một mình như vậy?
Dùng hết miếng khăn tay thứ bảy của Thẩm đại nhân, ta ngượng ngùng cúi đầu:
“Ngài lại kể cho ta nghe về người trong lòng của ngài đi, về rồi đừng để lộ ra nhé.”
“Chỉ cần ngài và người trong lòng ngài không ngại, ta có thể làm bia đỡ đạn cho ngài cả đời.”
Thẩm Hạc Niên không nhắc đến vị cô nương kia, chỉ cười nói:
“Nàng ấy cũng là một cô nương hay khóc nhè giống như ngươi, nên sẽ không để lộ ra đâu.
“Vậy thì trùng hợp thật, chúng ta e là một người sẽ sống cô độc cả đời, một người sẽ không cưới vợ.”
Sự cô tịch và dịu dàng trong mắt Thẩm đại nhân khiến lòng ta chua xót.
Giây phút ấy, ta thật sự cầu xin trời xanh.
Nếu thật sự có Nguyệt Lão, xin người hãy thương xót cho chàng, ta nguyện ý đem sợi tơ hồng vô dụng của mình tặng cho chàng.
Cầu xin trên đời này có cách nào vẹn cả đôi đường, đừng để vị cô nương kia đau lòng, cũng đừng để Thẩm đại nhân ảm đạm.
Khi chúng ta trở về phủ, đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong phủ lại tĩnh lặng.
Thẩm đại nhân vừa bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng chén trà bị đặt mạnh xuống bàn.
Cùng với một tiếng quát đầy giận dữ:
“Hỗn láo, biết hôm nay ta về mà còn la cà ở ngoài!”
Còn có tiếng xúi giục của Lưu tam bà bên cạnh:
“Đều tại con mụ góa phụ họ Khương kia, không biết cho Thẩm đại nhân ăn bùa mê thuốc lú gì, câu dẫn ngài suốt ngày chạy ra ngoài.
Ta thấy hôm nay lại ra chợ rồi, chắc chắn lại xúi giục Thẩm đại nhân mua thêm trang sức quần áo cho mụ ta.”
Ôm bộ hỷ phục trong lòng, ta có chút bối rối.
Thẩm đại nhân nhìn ta, ra hiệu bảo ta yên tâm, mọi chuyện cứ để chàng lo liệu:
“Trong thư, cha nói là ngày mai mới đến, sao lại tự mình đi thuyền nhanh rồi trách người khác chậm trễ?”
“Đây chính là người trong lòng của con sao? Ta thấy cũng…”
Thẩm lão gia hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên định mắng, bỗng nhiên nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, liền sững người,
“…khụ, cũng rất tốt mà!”
Lưu tam bà vội la lên:
“Nàng ta khắc c.h.ế.t chồng trước! Đất trên mộ còn chưa lạnh…”
“Chẳng phải là giúp người ta lo liệu hậu sự sao.” Nghĩ đến đây, Thẩm lão gia bỗng có chút không chắc chắn, quay sang hỏi Thẩm Hạc Niên, “Mệnh con ta có cứng không?”
Thẩm Hạc Niên mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì không sao, mệnh con ta cứng, khắc chế được.”
“Nàng ta chỉ là kẻ bán rượu, suốt ngày giấu đầu lộ diện, ta đã hỏi thăm rồi, lúc trước vì bán rượu, còn đóng cửa lại cho đàn ông gối đầu lên đùi uống rượu!”
Không phải như vậy!
“Đó là một vị quan sai nhỏ đi bắt trộm bị thương, không thể ra gió, cô nương mới buông rèm trúc xuống để băng bó cho chàng, không hề tránh né ai cả.”
Ta giật mình.
Thẩm Hạc Niên chàng, sao chàng lại biết chuyện này?