Tiểu Phượng Hoàng Hay Khóc
Chương 2
Vậy càng không thể nào.
Luận về gia thế, luận về chức quan, luận về dung mạo, hắn, Mạnh Chiêu dám nói, trừ Thẩm Hạc Niên, Thẩm tiền bối ra, khắp Hòe Châu này không tìm ra người thứ hai nào tốt hơn hắn.
“Dù không bỏ trốn theo người ta, ta còn sợ nàng nghĩ quẩn, lỡ như tìm cái c.h.ế.t để tuẫn tình, tội lỗi của Mạnh huynh sẽ lớn lắm đấy.”
Mạnh Chiêu xoay xoay chén rượu trong tay, nghe Triệu Khâm nói, ánh mắt cũng có chút d.a.o động, nhưng vẫn cười:
“Khương Nặc sẽ không tự sát đâu, nàng sợ đau nhất mà.”
“Phì! Nàng ấy có sợ đau đâu!” Triệu Trường thần bí xua tay, từ phía sau lưng lấy ra một chiếc đèn sen nhỏ, “Cô nương nhỏ này…làm cho huynh đấy, ta thừa dịp nàng không để ý liền lén lấy một cái.”
Cô gái tỳ bà thấy đèn sen nhỏ nhắn xinh xắn, nhịn không được muốn đưa tay ra.
“Ấy! Tiểu mỹ nhân đừng có chạm vào, gai trúc trên đó đ.â.m vào tay, rồi tay đau không gảy được tỳ bà thì đừng trách ca ca không báo trước nhé.”
Chiếc đèn sen trước mắt bỗng khơi gợi chuyện cũ.
Mạnh Chiêu nhớ ngày mẫu thân qua đời là Tết Trung Nguyên.
Không ai nhớ Mạnh phủ có một tiểu thiếp nhảy xuống sông tự vẫn, chỉ có Khương Nặc khi ấy mười tuổi từng nắm tay hắn lén bò ra từ…
lỗ chó của phủ.
Đó là cách nói ở quê nhà của họ, người c.h.ế.t đuối dưới nước không thể lên bờ, nếu có người thân thả đèn
trên sông cho vong hồn dưới nước, họ sẽ có thể vượt qua Vong Xuyên, về nhà thăm người sống.
Khương Nặc nhát gan sợ tối, trên đường về luôn bị tiếng gió rít làm cho khóc.
Mà Mạnh Chiêu mười ba tuổi khi ấy vẫn chưa chê Khương Nặc phiền, luôn dùng tay áo sạch sẽ cẩn thận lau nước mắt cho nàng.
Vất vả lắm mới dỗ cho nàng nín khóc mỉm cười, Mạnh Chiêu lại nắm tay Khương Nặc.
Dưới ánh sao, trên con đường đất, hai bóng người nhỏ bé nương tựa vào nhau, bước chân lúc sâu lúc cạn quay về phủ.
Dưới ánh đèn, Mạnh Chiêu cầm lấy chiếc đèn sen, cũng trầm mặc hồi lâu.
Đó không phải loại trúc tốt gì, ngón út của hắn vô tình bị gai trúc nhỏ đ.â.m vào.
Mười ngón liên tâm, đau đến nhíu mày.
Mạnh Chiêu may mắn nghĩ, có lẽ Khương Nặc chỉ làm bảy tám cái…
“Nàng ấy làm một trăm cái đèn như vậy.
“Ta khuyên nàng đừng làm nữa, nàng nói sợ huynh ở Lật Châu lạ nước lạ cái, lạc đường không về được nhà.”
…
Mạnh Chiêu im lặng.
“Ngày hôm sau, nàng lại đi bán rượu, bàn tay ấy… ta cũng không nỡ nhìn.”
…
“Nàng ấy không có tiền sao? Sao lại đi bán rượu?”
Giọng nói của Mạnh Chiêu có chút gấp gáp, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Mạnh huynh đúng là giàu sang quen rồi nên không biết nỗi khổ của dân đen, tiền lộ phí nhờ người ta hỏi thăm, tiền hương đèn dầu chẳng phải đều tốn kém sao?
“Muốn mời hòa thượng tụng kinh siêu độ, tiền bán trang sức cũng không đủ, nàng ôm bộ hỷ phục tự tay thêu ngồi trước cửa tiệm cầm đồ rất lâu, đau lòng đến phát khóc, nhưng lão bản kia lại bắt nạt nàng, ép giá xuống rất thấp.”
Lời còn chưa dứt, đám thiếu niên đã cười nghiêng ngả, khen Mạnh Chiêu thật có bản lĩnh.
Các ca kỹ lại không cười nổi, cúi đầu im lặng gảy tỳ bà, xót xa cho tấm chân tình của một nữ tử khác.
Có một gã diễn viên hài chuyên mua vui cho mọi người trong bữa tiệc, sợ các ca kỹ làm không khí trùng xuống, vội vàng cười nói:
“Đúng đúng đúng, tiểu nương tử kia đối với Mạnh đại nhân thật là chung tình, ta tìm mấy tên du côn nửa đêm gõ cửa dọa nàng,
nửa ngày không thấy động tĩnh, nhìn qua cửa sổ thì thấy tiểu nương tử đang trốn dưới gầm bàn, nói nàng hung dữ thì nàng lại khóc,
nói nàng yếu đuối thì nàng lại ôm đao.”
Lời còn chưa dứt, chén trà trong tay Mạnh Chiêu đã ném thẳng vào mặt gã diễn viên, khiến hắn ta đầu rơi m.á.u chảy.
Mọi người kinh hãi đứng dậy, sợ hãi nhìn Mạnh Chiêu mặt mày âm trầm, không ai dám ho he.
Cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng nước trà và m.á.u nhỏ xuống tấm thảm.