Tiểu Phượng Hoàng Hay Khóc

Chương 1

1

Ánh đèn leo lét, không một tiếng đáp lại, cửa chỉ khép hờ.

Ta nhón chân lên nhìn, thấy trên bàn Thẩm đại nhân bày một bức tranh.

Hình như vẽ một người con gái đang giặt lụa bên bờ suối, trông rất quen mắt. Ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì xoay người lại, đụng ngay Thẩm đại nhân – Thẩm Hạc Niên.

Ngài ấy vừa tắm xong, chắc là nghe hạ nhân bẩm báo nên vội vàng chạy tới, tóc mai còn ướt nước.

Không biết tranh vẽ ai, vị Thẩm đại nhân vốn trầm ổn nay lại bước chân vội vã, chẳng màng lễ tiết, cuống quýt cuộn bức tranh lại giấu ra sau lưng.

Thấy ta tò mò ngó đầu nhìn, Thẩm đại nhân khẽ ho một tiếng:

“Khụ, đêm khuya sương nặng, sao cô nương lại đến đây?”

Ngài ấy vừa nhắc đến, mắt ta lại đỏ hoe.

Ba tháng trước, vị hôn phu của Ta– Mạnh Chiêu – mất tích.

Ta lo lắng đến phát khóc, cầu xin bằng hữu của chàng đến Lật Châu tìm hiểu, mới biết thuyền của chàng gặp phải thủy phỉ, từ đó bặt vô âm tín.

Bằng hữu của chàng đều khuyên ta đốt hôn thư đi rồi tái giá.

Ta lau nước mắt, cố gắng lấy lại tinh thần.

Bán hết trang sức trên người, cầm cố cả áo bông mùa đông, quyết tâm đến Lật Châu đón Mạnh Chiêu về an táng.

Thấy ta muốn đi Lật Châu, bằng hữu của Mạnh Chiêu lại cuống lên, nói ta sao lại cố chấp như vậy? Mạnh Chiêu đã chôn thân nơi biển cả, sông dài biển rộng biết tìm đâu ra hài cốt, cứ lập mộ gió rồi chôn hôn thư vào cũng như nhau cả.

Chưa thấy hài cốt của chàng, ta không cam lòng. Ta thức trắng đêm thắp hàng trăm ngọn đèn hoa sen cầu nguyện chàng bình an trở về. Nhưng từ khi Mạnh Chiêu mất tích, cuộc sống của ta vô cùng khó khăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận