A Dao kinh ngạc và hoảng loạn nhìn ta, muốn mở miệng cãi lại.
Ta trừng mắt nhìn nàng ta.
Dám cãi lại một câu thử xem!
A Dao lúc này mới rụt cổ lại, cúi đầu xuống:
"Nô tỳ biết rồi, tiểu thư."
Vào kinh cũng gần nửa năm rồi, kinh thành dần dần vào đông.
Những sợi mưa bụi li ti xen lẫn những bông tuyết nhỏ xíu, cái lạnh thấu xương.
Trần Tự từ đêm đó không còn dám đến trèo tường nhà ta nữa.
Những bức thư gửi đến phủ ta cũng bị ta lờ đi hết, khiến A Dao nóng ruột nổi mấy cái mụn.
Ta quả thực có ý với Trần Tự, nhưng sự thật khách quan bày ra trước mắt.
Nếu hai chúng ta thành thân, đối với ai cũng không có lợi, ngược lại hậu quả nghiêm trọng đến mức không thể gánh vác nổi.
Hơn nữa ta từ tận đáy lòng chán ghét việc nhận cáo mệnh làm mệnh phụ phu nhân, cả ngày ở trong nội viện.
Chờ đợi mãi, Hoàng hậu nương nương trong hậu cung cuối cùng cũng hạ chỉ triệu ta tiến cung.
Thần sắc trên mặt Tử Vi công chúa ngày hôm đó ta không quên chút nào.
Đó là một ngày tuyết rơi, bông tuyết như lông vũ bay lả tả.
An ủi mẫu thân xong, ta im lặng ngồi lên xe ngựa đi đến hoàng cung.
Vào cửa cung, lại vất vả đi bộ đến Tê Hà cung nơi Hoàng hậu đang ở.
Cái lạnh lan khắp tứ chi.
Trong Tê Hà cung, đặt rất nhiều chậu than lửa.
Vừa bước vào cửa, liền như được sống lại.
Hoàng hậu nương nương và Tử Vi công chúa đoan trang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ta thở ra một hơi lạnh, chậm rãi tiến lên hành lễ với họ.
Tử Vi công chúa chắc cũng nhịn đủ rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Phò mã đương triều không thể nào nạp thiếp, ngươi đừng có mơ tưởng."
Công chúa bĩu môi, vẫn là vẻ mặt trẻ con, nhưng không có ác ý.
Ta cúi đầu, chậm rãi nói:
"Thần nữ không hề có ý trở thành thiếp thất trong hậu viện của Tiểu hầu gia, chỉ là Tiểu hầu gia niệm tình cũ, ta năm năm không về, hắn tìm ta ôn chuyện cũ thôi, công chúa có thể đi khắp nơi dò hỏi, hai người chúng ta không hề có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào."
Lúc đó cũng là hồ đồ, mới đáp ứng cái lời hứa hoang đường kia.
Tử Vi công chúa nghe xong, thần sắc không kìm nén được mà tươi sáng lên.
Thần sắc của Hoàng hậu nương nương bên cạnh cũng dịu đi vài phần.
Ta âm thầm dịch chuyển thân thể, luôn cảm thấy cái lạnh vừa rồi đã chui vào trong áo.
Trong lòng rất khó chịu, như bị khoét mấy cái lỗ, có từng cơn gió lạnh luồn vào.
Hầy!
Tự tay đẩy người mình còn coi như tâm can ra ngoài, ai mà dễ chịu cho được.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thôi bỏ đi, qua vài ngày sẽ không đau lòng nữa.
Nhất định sẽ không đau lòng nữa.
Trong lòng tự an ủi mình, nhưng từng đợt chua xót khó tả lại dâng lên.
Cũng không thể trơ mắt nhìn Trần Tự c.h.ế.t được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-ngay-ngay-treo-tuong-nha-ta/chuong-5.html.]
Tử Vi công chúa vừa định tiếp tục mở miệng hỏi.
Liền bị cung nữ vội vàng chạy vào từ bên ngoài cắt ngang lời nói.
"Công chúa, nương nương, không xong rồi! Vừa rồi Tiểu hầu gia Trần Tự bất chấp mưa tuyết cưỡi ngựa vào cung, lại đến Ngự thư phòng cầu hôn, hình như là cầu hôn nữ nhi nhà Thượng thư Diệp thị."
Ta hít sâu một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn A Dao bên cạnh.
A Dao bị trừng đến mức ngã ra sau, vẻ mặt vô tội.
Nghĩ kỹ lại, hình như thật sự không phải là A Dao báo tin, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Trần Tự vẫn luôn phái người theo dõi ta.
Trong lòng lại có một cỗ uất ức dâng lên.
Cũng không quên việc phải tìm một cái cớ để mẫu thân tự đuổi A Dao ra khỏi phủ.
Chưa kịp hoàn hồn, Tử Vi công chúa đã phát ra một tiếng thét chói tai:
"Ngươi lừa ta!"
Nàng ta chỉ vào ta, mắt đỏ hoe, vội vàng dẫn theo một đám cung nữ chạy ra ngoài.
Ta ngượng ngùng đứng tại chỗ bốn mắt nhìn nhau với Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương đúng là Hoàng hậu nương nương, không chút hoảng loạn đứng dậy, liếc nhìn ta một cái:
"Nếu ngươi đã nói ngươi không có ý này, vậy thì theo bổn cung đến Ngự thư phòng nói rõ ràng với Hoàng thượng."
Nói xong, bà cũng dẫn ta đi về phía Ngự thư phòng.
Hay thật đấy, để ta tự từ chối hôn sự này.
Trong Ngự thư phòng, lại là một cảnh tượng khác.
Sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm ngồi ở vị trí chủ tọa, ngược lại Trần Tự lại mặt không cảm xúc ngồi ở phía dưới uống trà.
Đầu ngón tay thon dài cầm chén trà khẽ lắc, phong thái cao quý tao nhã.
Khiến người ta thật sự không thể nào liên hệ tên vô sỉ đêm đó với công tử tao nhã lúc này.
Tử Vi công chúa hai mắt đỏ hoe ngồi bệt dưới đất.
Hoàng hậu nương nương vội vàng đi tới đỡ nàng ta dậy.
Còn ta vừa bước vào Ngự thư phòng, ánh mắt nóng bỏng kia liền không rời khỏi ta nữa.
Ta hướng về phía chủ tọa hành lễ quân thần.
Sau khi đứng dậy, Tử Vi công chúa chỉ vào ta uất ức nói: "Nàng ta không muốn gả cho chàng, hơn nữa, ta cũng tôn quý hơn nàng ta, tại sao không thể cưới ta chứ."
Trần Tự cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn:
"Thần cũng không muốn cưới công chúa, không muốn chính là không muốn."
Tử Vi công chúa bĩu môi: "Vậy tại sao chàng muốn cưới nàng ta, nàng ta có chỗ nào tốt?"
Trần Tự ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt phản chiếu hình bóng của ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"A Tỷ trong mắt ta... cái gì cũng tốt, chỗ nào của nàng ấy không tốt trong mắt người khác thì trong mắt ta cũng là tốt."
Lòng ta chua xót, tiếng tim đập lại bắt đầu hỗn loạn.
"Ngươi là nữ nhi phủ Thượng thư - Diệp Tống Nhứ?"
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế ở phía trên cắt ngang màn náo loạn này.
Ta cúi đầu đáp: "Vâng."
Hoàng đế lại lên tiếng: "Ngươi có nguyện ý gả cho Tiểu hầu gia không?"
Ta né tránh ánh mắt nóng bỏng của Trần Tự, nắm chặt vạt áo, không biết nên trả lời như thế nào.
Ba chữ "không nguyện ý" quanh quẩn bên miệng tám trăm lần, cũng không thể nói ra khỏi miệng.