Tiến Vào Thâm Cung
Chương 8
Sau khi Hoàng thượng ít lui tới, Kì Triều lại thường xuyên xuất hiện.
Hắn giam cầm ta trong vòng tay mình, bàn tay chậm rãi siết chặt cổ ta.
Hắn ép ta nhìn vào hình ảnh mình trong gương đồng.
"Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể thay thế nàng sao? Ngu ngốc!"
Ta chưa từng muốn thay thế ai, tất cả là do bọn họ nghĩ vậy.
Chính bọn họ ép ta học, học từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng động tác nhỏ nhặt của Lan Hi.
"Phụ hoàng đặt nặng giang sơn xã tắc, ghét cay ghét đắng sự tham ô."
"Chỉ có cô mới dung túng được hành vi của Lâm đại nhân. Lan Hi... nàng là của cô."
Hắn điên cuồng và cố chấp, trên chính chiếc giường mà ta từng cùng Hoàng thượng chung đụng, hắn không ngừng hành hạ ta.
Nhưng hắn không biết, ta chẳng hề bận tâm đến sống c.h.ế.t của phụ thân.
Khi nhận được tin di nương qua đời trong thời gian ta ở trong cung, ta đã hoàn toàn mất đi ý chí để sống tiếp.
Di nương dùng nhan sắc mê hoặc thị vệ canh cửa, lén trốn ra ngoài, cầu xin Thái tử cho phép để bà gặp ta một lần.
Nhưng bà đâu biết rằng, ta đã bị đưa vào hoàng cung.
"Lâm Diên là ai? Phủ Thái tử chúng ta không có người nào như thế."
Đám nô bộc chỉ biết Kì Triều thường gọi ta là "Lan Hi," chứ không biết đến cái tên Lâm Diên.
Thấy di nương có chút nhan sắc, bọn chúng lừa gạt rằng sẽ tìm ta giups bà, nhưng quay đầu lại, chúng biến bà thành món đồ chơi cho mình.
Một vị tỷ muội trong phủ còn chút tình nghĩa đã âm thầm gửi tin cho ta, nhưng khi ta kịp cầu xin Kì Triều, mọi chuyện đã quá muộn.
"Chết rồi."
Hắn lạnh lùng buông hai chữ, rồi nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Bà ấy có quan hệ gì với ngươi? Nhìn cũng có vài phần giống."
"Đó là di nương của ta."
Ta cảm thấy lòng mình c.h.ế.t lặng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Kì Triều cười nhạt, lạnh lẽo nói:
"Đã là di nương, không ở yên trong Lâm phủ, chạy đến Đông Cung làm gì?"
Nói xong, hắn không thèm ngoảnh đầu, cứ thế rời đi.
Ta cầu xin người khác giúp ta tìm t.h.i t.h.ể di nương mang về để chôn cất tử tế, bà luôn sợ mình phải làm cô hồn dã quỷ.
Nhưng người kia lộ ra vẻ bất nhẫn, nói:
"Không phải ta không muốn, mà là… không còn t.h.i t.h.ể để thu thập nữa.”
"Điện hạ thích sự kích thích, đám nô bộc vì muốn làm ngài ấy vui lòng, đã nhốt người phụ nữ đó cùng lũ chó hoang trong lồng.”
"Da thịt bà ấy bị chúng cắn sạch, chỉ còn lại bộ xương.
"Điện hạ lại cảm thấy cảnh tượng m.á.u me quá ghê tởm, liền sai người đốt sạch bằng một ngọn lửa."
Khi ta sắp ngạt thở, Kì Triều cuối cùng cũng chịu buông tay.
Ta thoát khỏi hồi ức của kiếp trước, nhìn thấy ánh mắt hắn dần khôi phục vẻ tỉnh táo, sự chiếm hữu điên cuồng cũng phai nhạt.
"Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"