Tiến Vào Thâm Cung

Chương 7

Kì Triều hồi tưởng một lúc lâu, dường như cũng nhớ ra chút gì đó.

"Điệu múa vừa rồi là ai dạy ngươi?"

"Bẩm điện hạ, thần nữ từ nhỏ đã thích múa, nên đã xin học từ một vị sư phụ."

Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ta rùng mình vì lạnh.

Ngay lập tức, một chiếc áo choàng lớn phủ lên người ta.

Ta ngước lên nhìn, ánh mắt vừa vô tội lại vừa kinh hãi.

Lại một lần nữa, hắn ngẩn người nhìn ta.

"Điện hạ, Hoài An Hầu đã tới."

Tiếng thông báo ngoài cửa vang lên.

Kì Triều nhìn ta thật sâu, rồi xoay người rời đi.

"Đây là của Thái tử sao?"

Phụ thân vui mừng ra mặt, liên tục vuốt ve chiếc áo choàng, ánh mắt không che giấu nổi lòng tham.

Kiếp trước, ông từng làm quan đến tứ phẩm, nếu không gặp trắc trở giữa đường, có lẽ khi Kì Triều đăng cơ, ông còn có thể thăng tiến cao hơn.

Giờ đây, ông đã mơ tưởng đến những ngày làm quan lớn.

Ba ngày sau, người của Kì Triều đến phủ.

"Xin chúc mừng Lâm tam tiểu thư. Điện hạ muốn nạp tiểu thư làm quý thiếp.

"Đợi Thái tử phi nhập phủ, sẽ lập tiểu thư làm trắc phi."

Lụa là gấm vóc được chất đầy viện, viên quản gia cười hiền hậu, lời nói đầy vẻ ân cần.

Ta tựa vào khung cửa, tay che miệng khẽ cười.

"Xin lỗi, ta đã có người trong lòng, e rằng không thể vào phủ."

Người kia sững sờ, nét mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

"Đây là ý chỉ của Đông Cung."

Phụ thân hốt hoảng chạy tới, túm lấy vai ta, giận dữ quát:

"Con đang nói bậy bạ gì vậy!"

Rồi quay sang cười xòa với viên quản gia:

"Con gái nhỏ nhà ta e thẹn, suy nghĩ nhạy cảm, mong đại nhân bỏ quá.”

"Chuyện mà Điện hạ mong muốn, hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực để hoàn thành."

"Vậy thì tốt. Đông Cung là nơi nào, mong Lâm đại nhân hiểu rõ. Điện hạ coi trọng Lâm tam tiểu thư, đó là phúc phần của nàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận