Thiên Thiên

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con ngựa hồng sẫm của ta bỗng dưng hoảng sợ, lập tức dựng thẳng cả người lên, ta không kịp phòng bị, cả người bị hất văng khỏi lưng ngựa!

“Thiên Thiên!”

Giang Yến và Lý Thụy An lập tức hoảng hốt kêu lên, thúc ngựa lao về phía ta.

Đúng lúc đó, Kiều Chi bên kia cũng nũng nịu kêu lên một tiếng kinh hãi.

“Cứu mạng! Có rắn!”

Giang Yến và Lý Thụy An vậy mà lại ghìm cương ngựa, Giang Yến không chút do dự quay đầu phi về phía Kiều Chi, còn Lý Thụy An thì giơ tay kéo cung, b.ắ.n một mũi tên về phía con sói.

Không trúng.

Hắn còn định b.ắ.n thêm, nhưng tiếng khóc của Kiều Chi lại truyền đến, hắn ta không do dự nữa, quay đầu phi về phía Kiều Chi!

“Chi Chi?”

Nhưng rõ ràng con sói đó ở gần ta hơn mà!

Con sói cao bằng một người, gầm gừ lao bổ tới ta, ta dường như có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi buồn nôn từ miệng dã thú đó.

Tiêu rồi!

Không ngờ một mũi tên lớn bất ngờ lao đến, ghim chặt con sói tại chỗ, xuyên từ mắt trái sang mắt phải, cắm phập xuống đất, thậm chí con soi còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Trước mặt ta xuất hiện một bàn tay, trong giọng nói của nam nhân còn chưa tiếng thở dốc rất nhỏ.

“Kiều tiểu thư, nàng không sao chứ?”

Toàn thân ta còn đang run rẩy, theo bản năng nhìn về phía giọng nói truyền đến.

“Hạ… Hạ Tri Chiêu?”

Nam nhân mặc trường bào tay hẹp cổ tròn, vòng eo bó sát phô ra những đường nét rắn rỏi, khí chất sắc bén như muốn phả vào mặt ta, khiến ta vô thức dời tầm mắt, tim đập rộn ràng.

“Nàng biết ta?”

Hạ Tri Chiếu rõ ràng hơi sửng sốt, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận ra, hắn vươn tay về phía ta.

“Nàng vẫn ổn chứ? Có bị trẹo chân không?”

Mắt cá chân bị thương, không thể cưỡi ngựa được nữa, chỉ có thể đi cưỡi chung ngựa với Hạ Tri Chiêu.

Ánh mắt quan sát của Hạ Tri Chiêu khiến ta cảm giác như có gai đ.â.m sau lưng, mãi lâu sau, hắn mới thong thả cất lời.

“Bên ngoài đều đang đồn rằng Kiều gia chuẩn bị chọn một trong hai nhà Giang gia và Lý gia để kết thông gia, hôm nay xem ra, e rằng hai vị công tử kia đều không phải lương duyên.”

Mặt ta lập tức nóng rát, suýt chút nữa đã muốn nhảy xuống ngựa, nhưng ngựa lại đúng lúc đi ngang qua chỗ ba người kia đang dây dưa.

Lúc này Giang Yến và Lý Thụy An mới phản ứng lại, tranh nhau xông đến.

Giang Yến sốt ruột lên tiếng: “Thiên Thiên, nàng không sao chứ?”

Lý Thụy An định đưa tay kéo đầu ngựa, Hạ Tri Chiêu giơ tay lên, vung một roi quất cho hắn ta lập tức buông tay.

Trên mặt Hạ Tri Chiêu đầy vẻ châm biếm.

“Chẳng phải các ngươi đi cứu nữ nhân bị rắn cắn kia sao? Chờ đến lúc các ngươi đến, Kiều tiểu thư đã sớm mất mạng rồi.”

Bọn họ vừa thẹn vừa tức giận, suýt nữa đã động thủ.

“Ngươi nói bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-thien/chuong-4.html.]

Cũng đúng lúc này, Kiều Chi thút thít nhào đến.

“Tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Nếu không phải tại muội…”

Ta vô thức đẩy nàng ta ra, sự chán ghét gần như không thể kìm nén.

“Tránh ra!”

“Kiều Chi!”

“Chi Chi!”

Kiều Chi ngã bệt xuống đất, nước mắt rơi như mưa. Giang Yến và Lý Thụy An theo bản năng quát mắng ta, phản ứng đầu tiên bao giờ cũng bộc lộ bản chất thật hơn so với suy tính kỹ lưỡng.

Ta chỉ thấy lòng lạnh giá.

“Đi thôi.”

Hai người kia muốn đuổi theo, nhưng Kiều Chi cứ khóc lóc không ngừng.

“Cổ chân hình như bị cắn một cái, làm sao bây giờ…”

Chẳng mấy chốc, sau lưng không còn âm thanh nào nữa, không cần nghĩ cũng biết, giữa ta và Kiều Chi, bọn họ đã đưa ra lựa chọn.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe ngựa trở về, ta mới bất giác nhận ra chuyện gì đã xảy ra hôm nay.

Hạ Tri Chiêu này, tuy ta chưa từng giao thiệp, nhưng sống hai kiếp cũng nghe được không ít lời đồn về hắn.

Tuy hiện giờ hắn là tiểu bá vương nổi danh ở Kinh thành, nhưng sau này hắn quả thật đã trở thành cận thần của Thiên tử, thủ đoạn tàn nhẫn, giám sát bách quan.

Hắn thật thực cả đời không lấy vợ, từng có lời đồn rằng hắn không được, nhưng sau này những lời đồn đó và cả những người đồn đại đều âm thầm biến mất không tiếng động.

Không ai còn dám bàn tán về hắn nữa.

Sao hắn lại biết ta?

Lúc ta đang nghi ngờ lại  nghe thấy Hạ Tri Chiêu lên tiếng.

“Kiều tiểu thư…”

Lúc này ta mới nhớ ra chuyện vừa rồi.

Được cứu là một chuyện, nhưng bị vạch trần giữa chốn đông người lại là chuyện khác, ta cảm thấy mặt mình nóng rát, thẹn quá hóa giận mà nói.

“Dừng xe!”

“Đừng vội…” Hạ Tri Chiêu lễ độ cười: “... Ta không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi Kiều tiểu thư, nếu nàng muốn gả, có thể cân nhắc đến tại hạ không?”

?

Hắn đang nói gì vậy?

Hắn tiếp tục thong thả tự giới thiệu bản thân.

“Kiều tiểu thư, năm nay ta hai mươi tuổi, gia sản coi như khá giả, hậu trạch trong sạch, cũng không có 'muội muội' nào không rõ ràng, sở dĩ tìm đến nàng, là vì sức khỏe của tổ mẫu ta không còn tốt…”

Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại.

“Nguyện vọng lớn nhất của tổ mẫu chính là được nhìn thấy ta thành thân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận