Phụ mẫu ta đã đợi sẵn ở nhà từ sáng sớm, xe ngựa vừa dừng trước cửa, mẫu thân ta đã vội vàng ra đón, mặt đầy vẻ xót xa.
"Nữ nhi của mẫu thân, con…"
Sau khi nhìn rõ mặt ta, câu "con vất vả rồi" cứng ngắc xoắn một vòng trên đầu lưỡi.
"… Con béo lên rồi."
Lúc đó nụ cười trên mặt ta lập tức cứng đờ.
Ai bảo tối đó Hạ Tri Chiều lại giữ lễ nghi đến vậy, không ngáy cũng không nghiến răng, chiếc giường cưới kia lại dễ ngủ vô cùng, thậm chí còn không cần phải dậy sớm thỉnh an nữa chứ…
Nhưng chỉ mấy ngày thôi mà đã nói ta béo lên rồi thì cũng hơi quá đáng rồi đó!
Bên cạnh bỗng nhiên có người bật cười khúc khích, ta lập tức liếc xéo Hạ Tri Chiêu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Buồn cười lắm sao?"
Hắn thậm chí còn tỏ ra rất tự hào.
"Nhạc mẫu thấy ta nuôi nàng tốt, đương nhiên là điều rất đáng vui mừng."
Hứ!
Kết quả là chúng ta vừa mới bước vào cửa thì Giang Yến và Lý Thụy An đã vội vã chạy đến.
"Thiên Thiên!"
Cả hai người đều ăn diện tươm tất, ngọc thụ lâm phong đứng trước cửa nhà ta, nhìn thấy cỗ xe ngựa và lễ vật hồi môn trước mặt thì lập tức ngây người.
"Đây là…"
Khi bọn hắn nhìn thấy Hạ Tri Chiêu đang nắm tay ta, cả hai lập tức bùng nổ.
"Tại sao hắn ta lại ở đây?"
Ta còn chưa nói gì, Hạ Tri Chiêu đã mở miệng trước.
"Ta đưa phu nhân về thăm nhà, có vấn đề gì sao?"
Giọng điệu hắn đắc ý vênh váo, thậm chí còn có vài phần đáng ghét.
Giang Yến và Lý Thụy An sững sờ, vẻ mặt của cả hai thậm chí còn có vài phần khó tin.
"Ngươi nói gì cơ?"
"Hôm trước ta đã cùng Hạ…" Dưới ánh nhìn c.h.ế.t chóc của Hạ Tri Chiêu, ta giữa chừng đổi giọng: "... Phu quân thành thân rồi, tín vật của hai vị cũng đã được trả lại, hôm nay có phải hai vị định tới uống một chén rượu hỉ không?"
Ta nhìn vẻ mặt của hai bọn hắn dần dần trở nên trắng bệch, Lý Thụy An xông ra trước, định tóm lấy cánh tay ta.
"Thiên Thiên, nàng đùa thôi đúng không?"
"Bọn ta chỉ đi cùng Chi Chi để giúp nàng ấy chữa bệnh, nàng chỉ đang giận dỗi bọn ta thôi đúng không?"
Giang Yến cũng hoảng loạn tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-thien/chuong-11.html.]
"Mấy thứ này đều là giả đúng không? Nàng sớm biết hôm nay bọn ta sẽ về, Thiên Thiên, ta biết bọn ta về muộn là lỗi của bọn ta, nhưng thành thân đâu phải chuyện nhỏ, sao nàng có thể tùy tiện tìm một người để lừa gạt bọn ta chứ?"
Nhưng trước khi tay hắn tóm được ta, Hạ Tri Chiêu đã đứng chắn trước mặt ta.
"Ngươi dám lôi kéo phu nhân của ta ngay trước mặt ta, coi ta đã c.h.ế.t rồi sao?"
Sắc mặt Lý Thụy An xanh mét.
"Cút ngay! Thiên Thiên! Ta muốn nghe nàng nói!"
Bên kia, Giang Yến cũng cuối cùng hoàn hồn lại, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Thiên Thiên, chẳng phải nàng nói sẽ chọn một trong hai bọn ta sao? Hắn ta là sao đây?"
Hạ Tri Chiêu duỗi tay, một tay kéo ta ra sau lưng, rồi khẽ dặn dò.
"Nàng đứng xa ra một chút, đừng để bị chó cắn."
Ngay sau đó, hắn cười lạnh nhìn hai kẻ đối diện.
"Còn có thể thế nào? Bởi vì cả hai người đều không xứng với phu nhân của ta, nên nàng ấy đã chọn ta, có vấn đề gì sao?"
"Đúng rồi." Hắn chậm rãi xắn tay áo lên: "Hôm trước bọn ta đã hoàn thành hôn lễ rồi."
Câu nói này vừa thốt ra, tựa như nước đổ vào chảo dầu, hai kẻ kia lập tức giận điên lên.
"Cút ngay!"
Lý Thụy An từ trước đến nay đều không phải là người tốt tính, hắn ta xắn tay áo xông lên muốn đánh nhau.
"Buông Thiên Thiên ra!"
Nhưng hắn ta còn chưa kịp chạm vào tay ta thì đã bị Hạ Tri Chiêu một cước đá văng ra ngoài, sau gáy đập mạnh vào cột, lập tức phun ra một ngụm m.á.u lớn.
"Đồ phế vật." Hạ Tri Chiêu mỉa mai liếc nhìn hai kẻ kia một cái: "Ta còn tưởng hai người các ngươi đã lén lút tư tình với Kiều Chi cả đời rồi chứ, sao còn cứ nhìn chằm chằm phu nhân nhà người ta không chịu buông thế?"
Lúc này Kiều Chi xông ra, một tay đỡ lấy Lý Thụy An.
"Thụy An ca, huynh không sao chứ!"
Nước mắt nàng ta lập tức trào ra: "Đều do tỷ ấy ép muội, muội muốn nói cho các huynh biết, nhưng… nhưng tỷ ấy đe dọa nếu muội nói ra sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t muội…"
Vốn dĩ chiêu này của nàng ta trăm lần đều linh nghiệm, nhưng Lý Thụy An đang suy sụp nằm trên mặt đất lại từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn ta đầu tiên là mơ màng, sau khi nhìn rõ ta thì lập tức trở nên kinh ngạc và cuồng loạn.
"Thiên Thiên!”
Giang Yến đau lòng đỡ nàng ta dậy, rồi nhìn ta bằng ánh mắt đầy sát khí.
"Đừng sợ, ta sẽ đòi lại công bằng cho muội."
Hắn ta nhìn chằm chằm vào ta, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
"Hạ công tử, ngươi biết ta và Thiên Thiên lớn lên cùng nhau từ nhỏ chứ?"
"Nàng ấy tám tuổi bị ngã từ trên cây xuống, ta liều mình gãy cả cánh tay cũng phải đỡ lấy nàng, mười bốn tuổi bị rơi xuống nước, ta là người cứu nàng lên. Ta biết cánh tay nàng có một nốt ruồi son, nàng đã tặng ta túi thơm tự thêu, những chuyện riêng tư như vậy, ngươi cũng không để tâm sao?"
Giang Yến với vẻ mặt tuấn tú tràn đầy vẻ u ám.