"Thiên Thiên, tình cảm giữa ta và nàng sâu đậm đến thế, sao nàng có thể tùy tiện gả cho người khác?"
Toàn thân ta lạnh ngắt, lửa giận bốc lên, xông tới tát Giang Yến một cái.
"Ngươi nói bậy!"
Giang Yến đưa tay lau đi vết m.á.u bên mép, nhìn chằm chằm vào ta.
"Vậy nàng dám cho mọi người xem không?"
Nhưng trên cánh tay ta thật sự có một nốt ruồi son, sao hắn ta lại biết được?
Mãi cho đến khi ta nhìn thấy Kiều Chi quay sang ta nở nụ cười đắc ý, đồ tiện nhân này!
Toàn thân ta lạnh lẽo, nhưng tay ta lại được một bàn tay khác nắm chặt, đó là Hạ Tri Chiêu.
Ngay sau đó, hắn không chút do dự tiến lên nhấc bổng cổ áo Giang Yến. Giang Yến chỉ là một thư sinh vô dụng, Hạ Tri Chiêu giáng một quyền nặng nề xuống, hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng, vậy mà lại nhổ ra một cái răng dính máu.
"Loài chó nào đang sủa bậy loạn xạ thế này, ngươi bảo phu nhân của ta cởi ra là nàng ấy phải cởi sao? Ngươi tính là cái thá gì?"
Hạ Tri Chiêu vô cảm, đ.ấ.m hết quyền này đến quyền khác, cuối cùng còn dùng sức đạp mạnh vào bắp chân Giang Yến, ta nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan, hắn vậy mà đã đạp gãy một chân của Giang Yến.
"Cút!"
Ta trơ mắt nhìn hai kẻ đó bị hắn đánh cho toàn thân bê bết máu, cứ thế bị vứt ra giữa phố lớn.
Kiều Chi đỡ Giang Yến loạng choạng rời đi, một câu cũng không dám hó hé.
Trên xe ngựa trở về, ta vẫn còn không khỏi há hốc mồm.
"Ngươi cứ thế đánh người giữa phố… không sao chứ?"
Hạ Tri Chiêu hoạt động cổ tay, cực kỳ khinh thường.
"Bọn hắn dám cướp phu nhân của ta, ta đánh hắn thì sao chứ?"
11
Hai nhà kia vậy mà thật sự không đến gây phiền phức.
Điều duy nhất phiền toái là, Lý Thụy An vậy mà liên tục gửi thiệp, nói muốn nói chuyện với ta.
Ta không bận tâm.
Ta và Hạ Tri Chiêu vẫn còn ngủ riêng giường, không biết vì sao, mỗi lần đến giờ đi ngủ là hắn lại có vẻ âm dương quái khí, cứ thích gây ra chút động tĩnh.
Mãi cho đến một lần nọ, ta nghe thấy hắn lén lút nói với tiểu tư là muốn tìm một thầy xoa bóp, vì ngủ trên giường gấp lâu quá nên bị đau lưng… Lúc này ta mới muộn màng cảm thấy hơi xấu hổ.
Trời trở lạnh, bệnh ho của Hạ lão phu nhân cũng tái phát.
Phụ mẫu đã giải quyết được mối họa trong lòng, phụ thân ta chuyên tâm muốn làm chỗ dựa cho ta, dồn hết sức vào sự nghiệp. Việc kinh doanh của Kiều gia cũng ngày càng mở rộng, hơn nữa không biết phụ thân đã tìm được viên linh dược kéo dài tuổi thọ cực kỳ quý giá từ đâu mang về, bệnh ho của Hạ lão phu nhân dường như mỗi ngày một tốt hơn.
Dù sao ta cũng không có việc gì làm, ngày ngày túc trực bên giường chăm sóc tổ mẫu, mắt thấy bà cứ thế mà dần khỏe lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-thien/chuong-12.html.]
Hạ Tri Chiêu ngày nào cũng đến, thăm tổ mẫu, rồi lại nhìn ngó ta. Hắn chẳng nói nhiều, nhưng hôm sau lại gửi tới những món đồ chơi nhỏ hợp thời đang thịnh hành bên ngoài.
Hạ lão phu nhân cố ý vỗ nhẹ vào tay hắn: "Ta tuổi đã cao rồi, không chơi cái kính vạn hoa hình chim vẹt này, cũng không cắn nổi bánh kẹo thời thượng đâu. Con mang đi tặng cho người nào ăn được, chơi được ấy."
Mọi người đều cười.
Hạ Tri Chiêu làm như không nghe thấy, ngày hôm sau vẫn cứ mang đến.
Bà thật sự là một trưởng bối vô cùng hiền lành, ta rất yêu quý bà.
Cho đến một ngày, ta mát xa cho lão phu nhân nửa buổi, buồn ngủ quá nên chìm vào giấc ngủ trong căn phòng có rèm lụa.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta nghe thấy hai bà cháu đang trò chuyện.
"Kiều thị tuy người hiền lành nhưng lại liên lụy quá nhiều. Cả Giang gia và Lý gia hiện giờ vẫn không chịu bỏ qua, Tri Chiêu, con nghĩ sao?"
Ta chợt tỉnh táo, tim lạnh ngắt ngay lập tức. Đã trả giá nhiều như vậy, hóa ra trong mắt Hạ lão phu nhân vẫn chỉ là thế thôi sao?
Hạ Tri Chiêu đối xử với ta vẫn luôn lãnh đạm, ta còn đã âm thầm tính toán sau khi hòa ly sẽ tuyển mấy chàng rể ở rể. Không ngờ lại nghe hắn dứt khoát nói:
"Đó không phải lỗi của nàng ấy, mà là do hai kẻ kia có mắt không tròng!"
"Thiên Thiên là một nữ tử vô cùng tốt đẹp, chẳng phải bệnh của bà vẫn là do thuốc của Kiều gia đưa tới mới chữa khỏi sao?" Ta nghe hắn tiếp tục nói: "Không thể qua cầu rút ván được!"
Ta ngây người ra.
Lại nghe Hạ lão phu nhân bên kia cười lớn.
"Tốt tốt tốt, cháu nội của ta quả nhiên có mắt nhìn."
Mặt ta dần dần đỏ bừng lên.
Đợi Hạ Tri Chiêu đi rồi, Trương ma ma bên cạnh lão phu nhân đến hầu hạ ta sửa soạn xong xuôi, sức nóng trên mặt ta vẫn chưa tan hết.
Lão phu nhân tủm tỉm uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi một câu.
"Đã nghe thấy hết rồi sao?"
Ta không kịp đề phòng, sặc ho ra tiếng, một ngụm nước suýt chút nữa phun ra ngoài.
Lão phu nhân vẫn ung dung tự tại.
"Cháu nội của ta cái gì cũng tốt, chỉ là không biết ăn nói, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, đúng là một cái hồ lô câm."
"Bây giờ nghe thấy rồi, yên tâm chưa?"
Bà tủm tỉm nhìn ta.
"Nó rất ưng ý con."
Mặt ta nóng đến mức có thể chiên trứng, cuối cùng vừa quay đầu lại, đã thấy Hạ Tri Chiêu đang đứng ở cửa.
Ta và hắn nhìn nhau, mặt cả hai đều đỏ bừng đến tận mang tai.