THIÊN KIM THẬT ĐÒI CƯỚI TÔI
04
10
Tôi vẫn như thường lệ nấu cơm, đưa cơm rồi lại ngồi ăn cơm cùng Quý Nghiêu.
Trước mặt người ngoài, hắn vẫn viết chữ vào lòng bàn tay tôi để nói chuyện.
Quý Nghiêu nói, hắn là vì trốn tránh sự truy sát của kẻ thù nên đã trốn vào trong Hầu phủ.
Vừa hay Hầu gia lại là bạn tốt của cha hắn, vì vậy ông bô của tôi mới nghĩ ra cái cách này để hắn có thể thuận tiện ân nấp trong hầu phủ.
Nhưng sao bây giờ tôi tự nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không phải Quý Nghiêu không ổn, mà là tôi không ổn.
Kể từ sau khi biết hắn là nam nhân, mỗi lần hắn chạm vào tôi, tôi đều có một loại cảm giác như bị điện giật.
Mỗi lần đều khiến cho tôi cả người khó chịu.
Tôi nghĩ, tôi chắc chắn là đã thích hắn rồi.
Nhưng mà hắn…
Nhìn hắn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi Hầu phủ. Hắn lại còn phải trốn tránh sự truy sát của kẻ thù, làm gì có thời gian rảnh rỗi để mà bàn đến truyện nữ nhi tình trường.
Tôi thở dài một hơi, ôm bữa tối đã chuẩn bị sẵn đi đến viện của Quý Nghiêu.
Vừa bước vào trong viện đã nhìn thấy Quý Nghiêu nằm úp mặt trên bàn đá, trên mặt đất còn để la liệt mấy bình rượu không. Tôi khẽ cau mày, có chút không vui.
Chẳng phải vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn sao? Sao lại lại còn uống đến nỗi say khướt ra thế này! Nhưng tôi... hình như không có tư cách để tra hỏi hắn chuyện này.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào lồng n.g.ự.c có chút trống rỗng của mình.
Hóa ra yêu một người lại khó chịu đến vậy.
Đầu mũi tôi có chút cay cay, nhưng vẫn bước đến chỗ Quý Nghiêu.
Tôi đặt đĩa ăn lên bàn đá, cố gắng gọi tỉnh Quý Nghiêu.
"Quý...tỷ tỷ, dậy lại, tỷ mau tỉnh lại!"
Quý Dao mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên nhìn tôi, còn ngốc nghếch cười cười
“Đến rồi à?”
“Ừ, đến rồi.”
"Tỷ uống say rồi, để ta đỡ tỷ vào trong phòng trước nhé."
Tôi dùng sức nhấc một cánh tay của Quý Nghiêu lên, đặt cánh tay hắn lên vai tôi, dùng lực đỡ hắn đứng dậy.
Hắn thuận thế trực tiếp ngã lên người tôi.
Tôi thở dài một hơi, khó nhọc kéo Quý Nghiêu trở về phòng ngủ, đẩy hắn lên giường.
Tôi quay người định rời đi, nhưng Quý Nghiêu nằm trên giường lại đưa tay kéo tôi lại.
Tôi vốn đã chuẩn bị ngã lăn ra đất, hắn đưa tay ra, kéo tôi lại, tôi trực tiếp bị hắn kéo lên giường.
Quý Nghiêu rất tự nhiên nghiêng người ôm lấy tôi vào lòng. Trong chớp mát tôi cảm thấy cả gương mặt trở nên nóng bừng.
"Huynh!"
"Quý Nghiêu, thả ta ra!"
Tôi càng vùng vẫy, Quý Nghiêu càng ôm tôi chặt hơn.
Hắn khẽ thở dài, dùng một giọng nói run rẩy gần như cầu xin tôi.
"Ở bên ta."
"Có được không."
“Ta nhớ nàng nhiều lắm.”
Trái tim tôi khẽ run rẩy.
Tôi và Quý Nghiêu ngày nào cũng gặp mặt, chỉ sợ... người hắn nghĩ đến, có lẽ không phải là tôi.
Tôi sợ hắn đang nhầm lẫn tôi với ai khác.
Tôi kìm nén sự chua sót trong lòng, dùng hết sức lực đẩy hắn ra.
"Huynh thả ta ra! Quý Nghiêu! Huynh nhận sai người rồi!"
Quý Nghiêu khẽ cười, lật người đè lên người tôi.
"Ta không nhận nhầm người, Vân Trăn."
"Ta rất nhớ nàng."
Cái, cái gì!
Tôi kinh ngạc nhìn Quý Nghiêu, nhưng hắn lại cười khẽ, lấy tay che mắt tôi lại.
“Đừng nhìn ta như thế.”
"Ta sợ... ta sẽ không nhịn được mà bắt nạt nàng."
Tôi:!!!
Tôi quên mất cả việc vùng vẫy, đầu óc trở nên hỗn loạn rồi. Ý của Quý Nghiêu là... là hắn cũng thích ta, đúng không?
Quý Nghiêu không cho tôi cơ hội suy nghĩ, hắn trực tiếp cúi đầu, dùng đôi môi mỏng của hắn phủ lên môi của ta.
"Ưm!"
Thấy tôi kêu lên, Quý Nghiêu giảo hoạt cười một tiếng, lợi dụng kẽ hở tiến vào giữa đôi môi tôi.
Mùi hương chỉ có mình hắn có len lỏi quanh cơ thể tôi, hết lần này đến lần khác xâm lược tôi, làm tôi mơ hồ quên đi tất cả mọi chuyện.
Sau đó, trong mơ hồ, dường như tôi nghe thấy Quý Nghiêu khẽ thì thầm vào tai tôi.
"Vân Trăn, đợi ta."
Tôi:???
Có ý gì?
Nhưng còn chưa kịp hỏi lại, tôi đã mất đi ý thức, mê man ngủ thiếp đi.
11
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi đã trở lại khuê phòng của mình. Tôi có chút bối rối mơ màng.
Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là do tôi tưởng tượng ra?
Tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ rồi chạy đến viện của Quý Nghiêu.
Kết quả căn phòng đã trống rỗng không còn ai!
tôi run rẩy đẩy cánh cửa phòng ngủ của Quý Nghiêu ra, tất cả đều đã trống rỗng không còn gì.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Tôi chợt nhớ tới đêm qua bản thân đã mơ hồ nghe được hắn thì thầm câu “chờ tôi”. Hắn đã sớm biết là hắn sắp phải rời đi rồi?
Mẹ kiếp, tó chết. Đi thì đi mịe đi, sao cứ phải chạy đến khiêu khích tôi làm gì!
Làm tôi… có chút đứng ngồi không yên!
Tôi không can tâm, tất cả những cảm xúc đang không ngừng dâng lên trong lòng tôi không biết phải trút vào chỗ nào.
Đúng rồi, cha tôi!
Nếu hắn thật sự ròi đi, cha tôi nhất định phải biết!
Tôi vội vàng chạy tới tiền sảnh, vừa đúng lúc gặp được phải Hầu gia.
"Cha! Cái đó..."
"Aiya, gái yêu của cha à!
"Con gái ngoan của cha, thực xin lỗi con! Vi phụ già nên lẩm cẩm hồ đồ rồi!"
"Vốn dĩ không hề có chuyện ôm nhầm! Con chính là gái ruột của cha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-doi-cuoi-toi/04.html.]
“Vị tỷ tỷ đó của con, ta đã đưa nó trở về rồi.”
(Mát lòng ông bô:”)))) )
Tôi: ???
Đưa trở về?
Tôi hung dữ nhìn về phía Hầu gia:
"Cha! Người nói thật cho con biết đi!"
"Quý Nghiêu đã đi đâu rồi?"
Hầu gia kinh ngạc.
"Con đã biết hết à?"
Tôi gật đầu.
Hầu gia cảnh giác nhìn về phía tôi, bàn tay giữ chặt lấy thanh kiếm ở thắt lưng.
“Con đã nói với ai khác chưa?”
Lúc này, không hiểu sao tôi có cảm giác, chỉ cần tôi nói là đã nói với người khác, Hầu gia sẽ lập tức rút kiếm c.h.é.m chếc tôi.
Quý Nghiêu...Hắn rốt cục là ai?
“Không có.”
Lúc này Hầu tước mới thở dài nhẹ nhõm.
"Được rồi, đây không phải việc mà con có thể quan tâm."
"Hắn đã trở về nơi hắn vốn thuộc về."
"Nếu như có duyên, sau này con sẽ còn có thể gặp được hắn."
Tôi vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng Hầu gia đã xua xua tay, trực tiếp quay người rời đi.
.
12
Quý Nghiêu đã rời Hầu phủ được hơn một tháng. Tôi vẫn chưa thể quen được với việc này.
Tôi không hiểu, tại sao hắn lại phải rời đi vội vàng như vậy.
Và tại sao...
Tại sao trước khi rời đi lại còn nhất quyết phải tỏ tình với tôi như thế!
Đáng ghét!
Quý Nghiêu đúng là cái đồ móng lợn thúi!
Người đã đi rồi còn muốn tró trái tim tôi lên người hắn!
Mà gần đây, không hiểu vì lý do gì mà trong kinh lại xuất hiện tin tức về “thiên kim thật giả” của Hầu gia.
Lại còn nói thiên kim thật định đuổi thiên kim giả ra khỏi phủ???
Tôi: ???Cái qq gì không biết!
“Thiên kim thật” của các người sớm đã chạy mất dạng rồi có được không?
Tôi cũng thử chạy đi hỏi cha.
Nhưng lần nào người cũng làm ra cái bộ mặt thần bí, cười híp mắt nhìn tôi:
"Không thể nói, không thể nói."
Hư, bắt nạt tôi không biết võ công chứ gì?
Bằng không tôi đã sớm một chưởng đánh chếc thằng chả kia rồi!
"Tiểu thư! Lão gia mời tới tiền sảnh!"
Tôi:???
Gì vậy không biết, không phải gần đây tôi đã nói với ông bô là đừng có làm phiền tôi rồi saoooo?
Kể từ khi biết mình là thiên kim thật của Hầu gia, sự tự tin của tôi đã vững chức hơn rất nhiều, giờ tôi còn dám đứng giữa sân cãi tay bo với ông bô cơ mà!
Tôi bực bội đi ra tiền sảnh, đang định mở miệng ra mắng thì đã nhìn thấy một vị công công đang ngồi cạnh cha.
Hầu gia nhìn tôi cười haha, vẫy tay gọi tôi lại.
"Vân Trăn, mau đến đây, mau đến đây."
Nụ cười của ông bô làm tôi nổi cả da gà.
"Cha, cha lại tính làm trò gì vậy? Con sợ lắm!"
Hầu gia trợn mắt nhìn tôi.
"Lão tử tính trò cái bíp ấy! Mau đến tiếp chỉ đi!"
Tôi:???
Hả? Tiếp chỉ? Tiếp chỉ gì?
"Ehem -"
Vị công công ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, lúc này tôi để ý thấy cuộn vải màu vàng trên tay ông ta.
Tôi lập tức phản ứng lại, quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”
Công công đọc một đoạn thánh chỉ rất dài, sau khi đọc xong liền nhét thánh chỉ vào tay tôi, còn dùng vô số những lời đẹp đẽ để tâng bốc Hầu gia, khen tôi mệnh tốt.
Nhưng tôi một câu cũng không nghe lọt tai. Nội dung đại khái của chiếu chỉ, tôi hiểu được.
Lục vương gia từ lâu đã ái mộ thiên kim Hầu phủ Diệp Vân Trăn, gần đây nghe tin đồn lan truyền, sợ Diệp Thị ở Hầu phủ phải chịu ấm ức, vì vậy đã trực tiếp xin Thánh chỉ cho phép được cưới tôi vào cửa.
Nhưng mà… Nhưng mà Quý Nghiêu thì phải làm sao! Chàng ấy, chàng ấy rõ ràng còn kê ta đợi chàng mà!
13.
Tôi cố gắng phản kháng.
Nhưng khi Hầu gia quỳ xuống cầu xin tôi, tôi đành phải từ bỏ. Cho dù tôi có trí tuệ của người hiện đại thì cũng có tác dụng gì?
Mối quan hệ thế gia này chính là tầng tầng lớp lớp xiềng xích trói buộc lấy tôi.
Tôi bây giờ, đã chân chân chính chính thiên kim của Hầu phủ.
Cho dù trong mắt thế nhân có là một “thiên kim giả”, nhưng hôn ước này cũng là do hoàng đế ban xuống, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Ngày tôi gả đi, ruộng tốt ngàn mẫu, mười dặm hồng trang. Nhưng trái tim tôi đã sớm như tro tàn.
Nếu không thể gả được cho người trong lòng, tất cả những điều này còn có ý nghĩa gì?
Tôi nắm chặt con d.a.o găm trong tay áo. Tôi nhịn không được cười khẽ. Rõ ràng, tôi là người sợ c.hết nhất.
Nhưng lúc này, tôi thà rằng tự kết thúc sinh mệnh mình còn hơn phải cưới một nam nhân không phải Quý Nghiêu.
Nghi lễ kết thúc, tôi liền bị đưa vào phòng tân hôn.
Tôi kiếm cớ đuổi tất cả mọi người đi, rút con d.a.o găm từ trong tay áo ra. Khi tôi vừa định vén khăn trùm đầu lên, lại có một giọng nam vang lên bên tai tôi.
"Ngày tân hôn sao nàng có thể tự mình vén khăn trùm đầu lên như vậy?
Giọng nói này! Không phải…
Tôi nắm chặt con d.a.o găm trong tay.
Nhưng chàng đã nhẹ nhàng lấy con d.a.o ra khỏi tay tôi, đi đến trước bàn.
Chàng nắm lấy cây gậy, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của tôi lên.
Tôi chầm chậm mở mắt, nhìn người mà tôi vẫn hằng mong nhớ đứng trước mặt tôi, nước mắt lập tức không ngừng rơi xuống.
Chàng mỉm cười, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của tôi.
"Vân Trăn, ngoan ngoãn, ta trở về rồi."
—Hoàn—