THIÊN KIM THẬT ĐÒI CƯỚI TÔI

03

7.

Diệp Vân Yên đưa tôi đến cái tửu lầu hình như lớn nhất kinh thành. 

Sở dĩ tôi nói là hình như là tại vì đó chỉ là suy đoán của tôi thôi. 

Tôi nói với Tiểu Nhị bản thân muốn bao riêng một gian phòng, Diệp Vân Yên tự nhiên đi đến chỗ vị trí đối diện với tôi, đang chuẩn bị ngồi xuống thì tôi đã kéo lấy tay nàng, để nàng ngồi bên cạnh tôi.

"Tỷ tỷ, chút nữa tỷ muốn ăn gì tỷ thì viết cho ta, ta sẽ nói cho tiểu nhị!" 

"Như vậy tỷ sẽ không phải ngại ngùng nữa!"

 

Diệp Vân Yên khẽ giật mình, sau đó khẽ xoa xoa đầu tôi.

 

Tôi bị hành động thân mật của nàng làm cho cả người choáng váng. Cíu, cíu mạng!

 

Sao tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái!

 

Kỳ quái hơn nữa là, tự dưng tôi lại có cảm giác không khí xung quanh trở nên loãng hơn, làm tôi cảm thấy có chút khó thở, cả gương mặt dường như cũng nóng bừng lên như bị bỏng!

 

Cíu tôi, cái triệu chứng này sao mà lại giống cảnh miêu tả nam chính rung động trong tiểu thuyết đến vậy cơ chứ! Nhưng mà Diệp Vân Yên rõ ràng là con gái mà! Nàng ấy thậm chí còn không có hầu kết!

 

Huhuhu, không thể nào, chẳng có nhẽ cái thân này hơn hai chục nồi bánh chưng chưa có nổi một mảnh tình vắt vai là do tui là lét biên?!

 

Còn chưa đợi tôi nghĩ kỹ, tiểu nhị đã bước tới cắt ngang dòng duy nghĩ của tôi.

 

"Khách quan, người muốn ăn gì?"

 

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tạm gác lại những suy nghĩ kỳ quái ra sau đầu. Haizz, vẫn nên lấp đầy dạ dày của mình trước, người mà thiếu tinh bột thì có não cũng dùng không xong.

 

Tôi vừa định mở miệng nói thì Diệp Vân Yên khẽ viết mấy chữ lên lòng bàn tay tôi.

 

"Mang, hết, đồ, ngon, lên, đi."

 

Hai mắt tôi không khỏi giật giật, thấp giọng nhắc nhở:

 

“Tỷ tỷ, gọi hết đắt lắm đấy!”

 

Tôi vừa quét qua bảng giá một lượt, toàn bộ số tiền trên người tôi, cộng thêm cả cái tấm thân ăn hại này khéo còn không đủ đâu hai ơi!

 

“Ta, trả, tiền."

 

Tôi:!!!

 

Hào phóng vậy sao? Mà cũng đúng thôi.

 

Tôi xém chút quên mất nàng ấy còn có hẳn một đàn ám vệ cơ mà.

 

Sao có thể thiếu cái tí tiền bé như cái lỗ mũi này được!

 

Tôi quay đầu, vẫy tay đầy khí phách:

 

"Mang tất cả đồ ngon của các người lên đây!"

 

Tiểu nhị mặt mày hơn hở: "Aiya, khách sộp, khách sộp!"

 

Huhu, không ngờ cuộc đời này của tôi còn có thể được trải nghiệm một cảnh tượng kinh điển chỉ có ở trong phim như vậy!

 

Lúc trước nhìn thấy cảnh những nhân vật trong phim đến tửu lầu gọi món, xa hoa phung phí, tôi đã ngưỡng mộ muốn chếc rồi! 

Không ngờ xuyên không một hồi, tôi cũng được hưởng thụ đại ngộ này! Ôm đùi Diệp Vân Yên quả nhiên không sai mà! Tỷ à, từ nay em xin hứa sẽ ôm chân tỷ chặt hơn!

 

Đồ ăn mau chóng được dọn lên bàn.

 

Tôi đặc biệt có lòng, đặt những món thanh đạm một chút ở trước mặt Diệp Vân Yên.

 

“Tỷ tỷ, cổ họng của tỷ còn chưa khỏi, vẫn nên tiếp tục ăn mấy món ăn thanh đạm một chút.”

 

Nhưng nói thì cũng lạ. Đã lâu như vậy rồi, sao cổ họng của Diệp Vân Yên mãi mà vẫn chưa khỏi? Lẽ nào là bị đám kẻ thù hạ độc sao? Lẽ nào trước đây Diệp Vân Yên còn ngược xuôi ngang dọc, hành tẩu giang hồ à?

 

Cái này hình như cũng hợp lý, dù sang bên cạnh nàng ấy cũng có nhiều ám vệ cao thủ như vậy.

 

Đầu óc tôi vẫn không ngừng suy nghĩ, đôi tay cũng không chịu thua cái đầu chút nào, nắm chặt đôi đũa gắp hết miếng thịt này đến miếng thịt khác.

 

Ừm, mấy món đặc sản của quán này quả thật không tồi! Ơ, cơ mà sao Diệp Vân Yên cứ không ngừng gắp mấy cọng rau xanh cho tôi vậy?

 

Tôi:?????

 

Ý tôi nói là hai nên ăn thanh đạm một chút, không phải là nói tôi nên ăn thanh đạm một chút hai ơi! Tôi bỏ đi, đắc tội không nổi. Ai bảo người ta là đùi bự!

 

Tôi thành thật ngoan ngoãn ăn hết đám rau xanh, tôi ngồi một bên gặm rau, Diệp Vân Yên ngồi bên lại tiếp tục bỏ thêm đám rau mới vào bát cho tôi. Khi tôi đã ăn đến nỗi bụng no căng tròn, cuối cùng Diệp Vân Yên cũng tha cho tôi.

 

Tôi đỡ lấy thắt lưng, cùng Diệp Vân Yên đi ra khỏi tửu lâu. Vừa định leo lên xe ngựa, Diệp Vân Yên lại kéo tôi lại.

 

Tôi quay người lại, trực tiếp đưa tay qua.

 

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa muốn quay về sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-doi-cuoi-toi/03.html.]

"Gần đây cha có nói chúng ta không được chạy lung tung... “

 

Diệp Vân Yên khẽ cong cong mắt, viết viết mấy chữ vào trong lòng bàn tay của ta.

 

"Có, ta, ở, đây, rồi."

 

"Hôm, nay, chơi, Thất, tịch."

 

A! Hóa ra hôm nay là lễ Thất tịch!

 

“Vậy hôm nay chúng ta có thể đi chơi đến tận đêm, đúng không?”

 

Diệp Vân Yên gật gật đầu.

 

"Tuyệt vời!"

8.

Diệp Vân Yên và tôi ăn uống chơi bời đến tận nửa đêm, hai bên đường đã treo đầy hoa đăng. Cách đó không xa từng dải pháo hoa nối đuôi nhau bay lên bầu trời.

Hai bên đường bày bán vô số sạp hàng, vô số mỹ nhân sửa soạn xinh đẹp, du ngoạn vui chơi, nô nức tham gia vào các trò chơi giải đố.

Tôi không mấy hứng thú với những trò chơi đó, Diệp Vân Yên cũng không thích chỗ đông người. Tôi dứt khoát mua hai chiếc hoa đăng hình hoa sen, dắt tay nàng đi đến bên bờ sông. Trên sông lúc này đã lấp lánh vô số những ngọn đèn hoa sen. Tôi đã đưa một chiếc cho Diệp Vân Yên.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng thả một cái đi! Nhớ ước thêm một điều ước nữa nhé!"

Tôi mượn hai cây bút của ông chủ sạp hàng bên cạnh, đưa cho Diệp Vân Yên, rồi quay lưng về phía nàng, lén lút viết ra ước nguyện của bản thân, sau đó lại dùng toàn bộ sự chân thành đem chiếc đen hoa đăng thả xuống nước.

Đợi khi tôi xong xuôi tất cả mọi việc, quay lại nhìn Diệp Vân Yên, nàng sớm đã thả đèn xong rồi.

"Ước, gì, vậy?"

Tôi có chút xấu hổ.

"Không có gì đâu! Nói ra rồi sẽ không còn linh nghiệm nữa!" 

Tôi không thể nói điều ước của tôi ra được, tôi cầu nguyện bản thân có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ này! 

Nhưng sau khoảng thời gian ở chung với Diệp Vân Yên, cảm giác sợ hãi đối với việc bản thân có thể sẽ mất đi sinh mệnh của tôi dần dần biến mất. Không biết tại sao, trong lòng tôi vẫn luôn có cảm giác, nàng sẽ không bao giờ giống như trong sách, đối xử như vậy với tôi. 

Nhưng khi Diệp Vân Yên hỏi tôi như vậy, tôi không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn. Tôi hoảng loạn đứng dậy, muốn quay người rời đi.

Nhưng mà hôm nay là lễ Thất tịch, người đi lại trên đường thực sự quá đông đúc, tôi chỉ vừa quay người đã bị dòng người tấp nập xô đi, chớp mắt cơ thể đã mất đi thăng bằng.

Tôi hoảng loạn cố gắng muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng lại chỉ có thể bắt được một mảng không khí. Mắt thấy sau lưng chính là dòng sông, có lẽ tôi sắp bị rơi xuống nước rồi.

Diệp Vân Yên kéo tôi lại, bởi vì lực quán tính, tôi trực tiếp ngã vào trong lòng nàng ấy. 

"Xì--"

Diệp Vân Yên bị tôi va trúng, đau đớn rít lên một tiếng. 

Nhưng tôi lại bị âm thanh này làm cho kinh sợ, ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ. 

Cảnh tượng này...còn có âm thanh này nữa!

Tôi không do dự, lập tức đưa tay chạm vào n.g.ự.c Diệp Vân Yên. Cứng vãi!

Diệp Vân yên bị tôi chạm vào, toàn thân trở nên cứng đờ. Tôi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn về phía Diệp Vân Yên.

Gương mặt nàng bị che kín bởi một chiếc khăn lụa, tôi không thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt nàng lúc này. Tôi đánh liều chạm vào cổ nàng.

Cẩn thận sờ một hồi, mới phát hiện trên cổ dường như có một chỗ hơi kỳ lạ. Tôi vừa định xé nó ra đã bị Diệp Vân Yên giữ chặt lấy cổ tay. 

"Tỷ tỷ tỷ..."

Là nam nhân sao?!!!!

9

Khi Diệp Vân Yên đưa tôi trở về Hầu phủ, kéo thẳng tôi vào trong phòng hắn, tôi thì vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc.

Hắn khẽ thở dài, cởi chiếc khăn lụa ra, rồi lại xé lớp ngụy trang ở cổ họng ra ngay trước mặt tôi. 

Sau khi dùng nước rửa sạch đi lớp trang điểm trên gương mặt. Một gương mặt giống hệt nam nhân hiện ra trước mặt tôi.

Mọe! Thế mà Diệp Vân Nhiên lại thực sự là một người đàn ông! Còn tôi lại không phải lét biên sao?!

Tôi không nhịn được há to miệng, hắn sợ tôi phát ra âm thanh liền trực tiếp tiến lại gần, nhẹ nhàng dùng tay bịt miệng tôi lại. 

"Đừng nói cho ai biết."

Tôi vỗ nhẹ vào tay hắn, ra hiệu cho hắn buông tay ra.

"Huynh, huynh, huynh! Cổ họng của huynh khỏi rồi?!"

Không, không đúng, cổ họng của hắn chưa bao giờ bị thương!

Mà giọng nói này!

"Là huynh! Huynh chính là nam nhân đeo mặt nạ ngày hôm đó!"

Hắn khẽ nhướng mày.

"Là ta, còn chưa đến nỗi ngốc lắm." 

Tôi:???

Hắn dám nghi ngờ tôi?

Tôi suốt ngày bận rộn chạy qua chạy lại ôm đùi, lấy lòng hắn, kết quả hắn cũng là cái đồ giả mạo! Lại còn là một kẻ giả mạo dám nghi ngờ tôi ngu ngốc nữa chứ!

Tôi càng nghĩ càng tức, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hắn khẽ thở dài, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ta là Quý Nghiêu, vì một số lý do tạm thời chưa thể nói được mà ta phải ở lại Hầu phủ." 

"Hy vọng nàng có thể giữ bí mật giúp ta." 

"Cha ta có biết không?" 

Quý Nghiêu gật gật đầu, "Biết."

Mẹ kiếp, ông già xấu xa, đào hố cả con gái!

Tôi có chút lo lắng: 

"Vậy thiên kim thật của Hầu phủ đâu?" 

Tôi đã nói mà lại, sao thiên kim thật lại xuất hiện sớm hơn dự kiến những ​​nửa năm! kết quả lại lòi ra một mẻ “thiên kim thật” giả! 

Quý Nghiêu cúi đầu cười khẽ.

“Ở đâu ra nhiều thiên kim như vậy? Nàng chính là thiên kim thật sự của Hầu phủ."

Tôi:???

Hả?

Tôi không tin lắm, lại hỏi lại lần nữa. 

"Vậy huynh sẽ g.iết ta sao?"

Quý Nghiêu có chút bất đắc dĩ, 

"Tại sao ta lại phải g.iết nàng?" 

Vẫn còn tốt, còn tốt, chỉ cần hắn không g.i.ế.c ta là được.

Cho dù lúc đó tự nhiên lại có thêm một “thiên kim thật” của Hầu phủ quay về, tôi cũng sẽ ôm chặt lấy đùi lớn của Quý Nghiêu, dù sao chắc chắn cái mạng nhỏ này cũng sẽ không còn bị treo trên đầu sóng ngọn gí nữa! 

Ta vuốt vuốt ngực, nói: "Vậy thì tốt rồi!"

Quý Nghiêu bĩu môi nói: 

"Dù sao nàng cũng còn phải nấu cơm cho ta ăn, ta sao có thể g.iết nàng được?" 

Nữ chính:???

Quanh đi quẩn lại té ra ngươi coi ta là đầu bếp riêng của ngươi???

Bạn cần đăng nhập để bình luận