THIÊN KIM THẬT ĐÒI CƯỚI TÔI

02

4

Tôi đành nhận mệnh, dẫn Diệp Vân Yên về phòng, 

"Tỷ tỷ, về sau đây chính là nơi ở của tỷ. Muội ở ngay bên cạnh, sau này nếu tỷ muốn có thể sang bên đó chơi nha ~"

Không, không, không, có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng tìm đến tôi mà! 

Tôi chỉ là một con gà nhỏ mà thôi! Thiệt đó!!

Không ngờ, Diệp Vân Yên trực tiếp gật đầu, nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nhìn nụ cười của nàng mà choáng váng.

Tỷ tỷ này của tôi …

Thật là xinh đẹp!! Vẻ đẹp lộng lẫy như thiên sứ giáng trần!!

Mặc dù nàng có chút cao, có chút khỏe hơn nữ tử bình thường, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp. 

Nhìn lại bản thân mình. 

Người thì đầy đặn, n.g.ự.c to, hơn nữa còn không có não.

Lời đồn quả không sai, nữ chính vẫn có hào quang tỏa sáng vạn trượng mà. 

Tôi không muốn đứng đây để tự nhục thêm nữa nên quay lưng bỏ đi trong đau buồn và phẫn nộ.

Diệp Vân Yên đột nhiên giữ tôi lại.

Tôi nhìn nàng thắc mắc.

“Tỷ tỷ, còn chuyện gì nữa không?”

Diệp Vân Yên trực tiếp kéo tôi lại và chạm vào lòng bàn tay tôi.

“Ta, đói.”

Nàng đói!

Tôi như nắm được một cọng rơm cứu mạng!

Đây không phải là cơ hội ôm đùi của tôi sao?

Tôi hưng phấn ôm lấy Diệp Vân Yên.

"A! Tỷ đợi trong phòng một lát nhé! Muội sẽ mang đồ ăn đến liền!"

Tôi nhanh chóng chạy vào bếp và bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Trước khi xuyên đến đây, môn tôi thích học nhất là nấu ăn.

Nếu tôi nấu món ăn Diệp Vân Yên thích, nàng có lẽ sẽ không còn nghĩ đến việc giếc tôi nữa!

Nhưng nghĩ đến cổ họng của nàng, tôi nghĩ bụng không thể chuẩn bị những món đậm đà cay nồng được. 

Nghĩ đến đây tôi càng nấu ăn chăm chỉ hơn.

Một lúc sau, tôi mang đồ ăn đến phòng Diệp Vân Yên.

"Tới rồi đây, tỷ đợi có lâu không?"

“Mau mau ăn khi còn nóng!”

Tôi đặt từng món ăn một trước mặt Diệp Vân Yên.

"Tự tay muội đã làm những thứ này đó! Tỷ ăn thử đi!"

Trên mặt Diệp Vân Yên hiện lên một tia kinh ngạc, nàng trìu mến nhìn tôi.

Chắc chắn là nàng ấy đã cảm động lắm rồi!

Woohoo, tôi biết rồi! Không ai có thể cưỡng lại được những món ăn ngon!

Diệp Vân Yên kéo tôi xuống ngồi cạnh nàng, rồi nắm lấy tay tôi.

“Muội, không, ăn, à?”

Tôi nhìn những món ăn nhẹ tôi đã chuẩn bị, trong lòng buồn thiu. 

"Không, không, không, tỷ cứ ăn đi."

“Ta nghe nói tỷ bị đau họng, nên ăn chút gì đó nhẹ nhàng, ta không ăn đâu.”

Vấn đề là, tôi siêu ghét những món không cay!!

Diệp Vân Yên cười: “Chúng, ta, cùng, ăn, đi”

Ah? Ăn cùng nhau?

Tôi hơi ghét bỏ.

“Làm, món, món cay.”

“Ta, thích, cay.”

Ôi chao, Diệp Vân Yên cũng thích ăn cay!

"Tỷ, chúng ta đã thống nhất là tỷ sẽ không thể ăn đồ cay nữa mà. Trước tiên cổ họng tỷ phải khỏi bệnh đã."

Nếu không, tôi thực sự sợ cổ họng của nàng sẽ bị kích thích, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nữa.

Tới lúc đó, nàng tức quá liền g.i.ế.c giết giết, tôi phải làm sao đây?

Diệp Vân Yên nhếch khóe miệng, sau đó buông tay tôi ra, cầm đũa bắt đầu gắp rau.

Tôi chán quá nên ngồi nhìn nàng ăn.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng bàn tay của Diệp Vân Yên cũng rất to, các khớp xương rõ ràng.

Có cảm giác... giống bàn tay của một người đàn ông hơn.

Đây có thể là một đột biến gen chăng?

Hay vị mẫu thân đã lìa đời từ sớm của chúng ta thực chất là một người đẹp cao lớn cường tráng!?

Haiza, chẳng biết người mù đến mức nào mới có thể có cảm tình với Hầu gia được đây?

5

Một cái bát không được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Diệp Vân Yên đưa bát cho tôi. 

Tôi có chút không chắc chắn nên đã hỏi thêm. 

"Ừm...tỷ có muốn ăn thêm cơm không?" 

Diệp Vân Yên mỉm cười gật đầu. 

Vị người đẹp này ... sức ăn có vẻ hơi lớn ha …

Hơn nữa ăn nhiều cũng không có tăng cân! Trên người không có chút mỡ thừa nào cả! 

Tôi sẽ không nói cho ai biết là tôi đang ghen tị với nàng đâu! 

Ăn nhiều như vậy, có vẻ cuộc sống bên ngoài Hầu phủ phải khó khăn lắm. 

Vậy tôi lại càng phải ôm đùi nàng!

Tôi nhanh chóng xới đầy cơm vào bát rồi đưa cho Diệp Vân Yên. 

Nàng không còn để ý đến tôi nữa, chỉ cúi đầu ăn một cách hung hãn. Tất cả các món ăn đều được xử lý một cách nhanh chóng. 

Diệp Vân Yên hài lòng ăn xong, quay qua nhìn tôi. Tôi vô thức đưa tay ra. 

“Ngon”

Tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, đây chính là sự khẳng định tài nấu nướng của tôi đó nha~

Không có cảm giác thành tựu nào lớn hơn việc nhìn người khác ăn xong hết đồ ăn mình nấu! 

Đầu tôi nóng bừng, hơi choáng váng, tôi mỉm cười vỗ vỗ vai Diệp Vân Yên. 

"Tỷ tỷ, từ giờ về sau ta sẽ nấu cho tỷ ăn nha!" 

Cứu với, tôi vừa nói gì thế này!

Tôi vô thức giơ tay muốn che miệng lại, nhưng Diệp Vân Yên đã giữ tay tôi lại. 

ĐƯỢC RỒI. Tuyệt vời!

Không cho tôi cơ hội hối hận luôn! Cái miệng hư này! Nhưng mà …

Tôi nhìn Diệp Vân Yên. Vẻ mặt thỏa mãn.

Nhìn thái độ của nàng thì chắc chưa nghĩ đến chuyện giếc tôi ngay đâu nhỉ? 

Thôi quên đi. Chỉ cần có thể sống sót, nấu nướng một chút không thành vấn đề!

 

Tôi bắt đầu nấu ăn cho Diệp Vân Yên mỗi ngày. Ngày ba bữa, sáng nhẹ nhàng còn tối thì nóng nảy. Dù mưa hay nắng.

Khoảng thời gian yên bình dần trôi qua. 

Một ngày, tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. 

Ví dụ như, xung quanh Diệp Vân Yên luôn có xuất hiện một số người đàn ông. 

Từ trang phục của họ, tôi đoán họ chính là những ám vệ bí mật được nhắc đến trong cuốn sách. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-doi-cuoi-toi/02.html.]

Có lần tôi mang đồ ăn đến hơi sớm. Đứng ngoài cửa, tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông trong phòng Diệp Vân Yên. 

Nhưng khi vào nhà, tôi chỉ nhìn thấy Diệp Vân Yên và một ám vệ. Có vẻ như nàng thiên kim thật này thực sự có thân phận khác. 

Chỉ là tôi không biết đó là gì. 

Chết tiệt, sao không cho cuốn sách xuyên cùng tôi cơ chứ T–T

Lỡ như một ngày nào đó tôi vô tình giẫm lôi của nữ chính, trực tiếp bị ám sát thì sao. 

Nghĩ tới đó, tôi đột nhiên thấy rất tức giận, chán nản đá sỏi trong vườn. Trước mắt chợt tối sầm lại, tôi ngước lên.

Hóa ra Diệp Vân Yên đã đến chỗ tôi tự khi nào, nàng ung dung mỉm cười với tôi. 

Ôi chao!

Tôi bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng. Ngay cả nhịp tim cũng tăng tốc rất nhiều.

Quả nhiên, bất kể giới tính, cứ là người đệp thì tôi đều thích!

Diệp Vân Yên nhướng mày nhìn về phía tay tôi. Tôi hiểu ý và đưa tay ra. 

“Muội, không, vui, sao?”

Tôi lắc đầu, “Muội đang không vui.”

Tôi không thể nói là tôi đang nghĩ đến việc nàng có thể sẽ g.i.ế.c tôi một ngày không xa được! 

Tôi liền lảng sang chuyện khác,

“Muội thích nấu ăn nhất!”

"Đặc biệt là nhìn thấy người mình thích ăn hết đồ ăn mình nấu!" 

Diệp Vân Yên nghe được lời này, ánh mắt tối sầm lại. 

Thôi chết, liệu nàng có nghi ngờ gì không? Nguyên thân vốn là một con nhóc hư đốn chỉ biết quậy phá mà thôi. 

Tôi nhanh chóng giải thích với Diệp Vân Yên.

“Bình thường cha không chăm sóc muội nhiều, nương lại mất sớm.” 

“Thế nên lúc còn nhỏ muội thường lén chạy vào bếp xem đầu bếp nấu ăn.”

"Muội nhìn nhiều đến mức tới một ngày cũng có thể tự mình làm được! Vừa rồi muội vừa nấu ăn xong nên có chút nóng nảy thôi!"

Phù, hợp lý hợp lý. Cũng may Hầu phu nhân mất sớm. 

Không ngờ, trong lúc tôi đang cảm thán vì sự thông minh của mình, Diệp Vân Yên đã viết lên lòng bàn tay tôi. 

“Muội, có, người, trong, lòng, chưa?”

Tôi: ???

Tôi giật mình, và rồi đã kịp nhận ra điều mình vừa nói. Tôi vội xua tay: 

“Không, không, không, chỉ là ẩn dụ thôi. Không phải là người cụ thể.” 

“Cũng.. cũng không phải kiểu thích như vậy.”

“Giống như cha, ông ấy cũng là người mà muội thích.” 

“Tỷ cũng vậy!”

Muội muội đáng yêu như vậy, nàng sẽ không thể c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi chỉ vì thấy không vui đi. 

Tôi thận trọng nhìn Diệp Vân Yên giải thích.

Diệp Vân Yên vốn dĩ ban đầu đang tỏ ra bình tĩnh, bây giờ không biết vì sao lại tối sầm mặt lại.

Tôi không rõ lắm, Diệp Vân Yên nhẹ nhàng ngâm nga gì đó, sau đó hất tay tôi ra, xoay người rời đi. 

Tôi: ???

Cái quái gì thế??? Nàng giận à? Mà giận cái gì vậy? Tôi đã nói gì sai sao?

Đừng đi mà! Có thể nói thẳng cho tôi biết với được không!! Để tôi có thể bù đắp! Tôi không muốn c.h.ế.t mà không biết tại sao mình c.h.ế.t có được không!!

6

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy thì mặt trời đã chiếu đến mông. 

Chủ yếu là vì đêm qua tôi rất sợ hãi, sợ rằng mình sẽ về chầu ông bà nếu nhắm mắt lại.

May mắn là, không biết là do tôi hành động không giống nguyên thân hay là do Diệp Vân Yên này hơi khác so với nữ chính tôi đọc trong sách.

Nhưng cốt truyện hiện tại dường như đã đi chệch hướng rất nhiều so với ban đầu. 

Tôi chầm chậm đưa tay chạm vào cổ mình.

Sau khi chắc chắn không có vết sẹo, tôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm!

Ôi, đã trưa rồi mà tôi còn chưa chuẩn bị bữa ăn cho Diệp Vân Yên nữa, thế là liền vội vàng đứng dậy khỏi giường. 

"Tiểu thư! Người vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ mà!"

Thị nữ ở bên cạnh gọi tôi, tôi làm sao quan tâm cho được, người ta còn có việc gấp đây này. 

Tôi nhanh chóng mở cửa chuẩn bị chạy vào bếp thì "Bang--" một cái. 

Tôi lại va vào một bức tường thịt cứng rắn. 

"Shh—"

Tôi thở hổn hển xoa trán. Đau quá đi!

Tôi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chính là Diệp Vân Yên. 

Tôi: ???

Không đúng.

Trước n.g.ự.c Diệp Vân Yên có cảm giác gì đó vô cùng kỳ quái. Hơn nữa chiều cao này…

Tôi ngập ngừng đưa tay về phía n.g.ự.c Diệp Vân Yên, nhưng lại bị nàng ấy dùng một tay nắm lấy. 

"Sao chưa rửa mặt mà đã ra ngoài rồi?" 

Diệp Vân Yên cau mày, lúc này tôi mới ý thức được bộ dáng bừa bộn của mình.

"Ừm... Muội, muội đang nóng lòng chuẩn bị bữa sáng cho tỷ tỷ đó mà."

Diệp Vân Yên đang cau mày ngay lập tức thả lỏng, nàng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến rồi nở nụ cười bất lực. 

Tôi lại một lần nữa choáng váng trước nụ cười nghiêng thùng đổ thúng của người đẹp, mlem mlem quá đi!

Hu hu hu, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, sao lại có thể tàn nhẫn bắt nạt nàng cơ chứ! 

Thấy tôi sửng sốt, Diệp Vân Yên nhéo má tôi, lại bắt đầu cầm tay tôi lên viết. 

“Hôm, nay, ra, ngoài, ăn, đi.”

Cái gì!?

Nàng có thể đi ra ngoài được sao?

Tôi vô cùng kinh ngạc: 

“Tỷ tỷ, tỷ có thể đi ra ngoài được rồi sao?!” 

Diệp Vân Yên mỉm cười gật đầu. 

"Tuyệt vời!"

Tôi hưng phấn đến mức trực tiếp nắm tay Diệp Vân Yên đi vào phòng khách.

"Tỷ tỷ, đợi muội một chút! Muội đi tắm rửa thay quần áo một lát nha!" 

Diệp Vân Yên sợ đến mức lập tức tóm lấy tôi. Tôi quay lại, thấy Diệp Vân Yên đang hoảng loạn. 

"Có chuyện gì vậy?"

"Muội cảm thấy bên ngoài có chút lạnh, tỷ ở trong phòng chờ muội, muội hứa sẽ nhanh mà!" 

Nói rồi tôi xoay người chuẩn bị cởi quần áo, trong lòng chỉ một mực nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi.

Tôi bước ra sau tấm bình phong, gọi thị nữ đến giúp tôi tắm rửa mặc quần áo. Xong chuyện, tôi từ phía sau màn đi ra, nhìn Diệp Vân Yên. 

"Xong rồi! Chúng ta đi thôi!"

Tôi kéo tay Diệp Vân Yên ra khỏi nhà, đột nhiên để ý thấy mặt nàng hơi đỏ.

Kỳ quái, chẳng lẽ trong phòng nóng tới vậy sao?

“Đói.”

Cảm nhận được dòng chữ Diệp Vân Yên viết trên lòng bàn tay, tôi nhanh chóng lắc đầu không nghĩ nữa, kéo Diệp Vân Yên ra ngoài. 

Hửm?

Tôi quay lại nhìn Diệp Vân Yên, thấy nàng đã đội khăn lên che kín mặt từ bao giờ.

Nàng cúi đầu nhẹ nhàng đội khăn trùm đầu cho tôi, choàng áo lên người rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi bước ra khỏi nhà. 

Vừa rồi tôi đặc biệt chú ý cổ của Diệp Vân Yên, không có gì nhô ra cả.

Hình như tôi lo lắng quá rồi, Diệp Vân Yên sao có thể là nam nhân?

Hẳn là vì nàng ở ngoài kia sống không tốt lắm, cơ bắp cũng được mài giũa vì phải làm việc liên tục.

Hơn nữa còn bị suy dinh dưỡng, n.g.ự.c lép :)) 

Xem ra nhất định phải chuẩn bị một ít thức ăn bổ dưỡng cho Diệp Vân Yên thôi, nàng vẫn tuổi ăn tuổi lớn, nên ăn càng nhiều mới càng mau lớn được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận