Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

8

Chu Soái ngẩn ra.

Hiện giờ đoán mệnh đều có thể chính xác đến mức này sao?

Không phải là đang lừa anh chứ?

Nhưng không hiểu sao, một loại thôi thúc vô hình khiến anh đứng dậy, theo bản năng bước về hướng đông nam.

Đi được hai bước, anh mới giật mình phản ứng lại.

Khoan đã.

Con thỏ?

Dường như anh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hơi biến đổi, vội vàng sải bước ra khỏi quán cà phê.

Phía đông nam, chưa đến 100 mét.

Trước cửa một tòa nhà màu hồng, một logo con thỏ khổng lồ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngay bên dưới, dòng chữ “Khách sạn chủ đề tình nhân” vô cùng bắt mắt.

Bước chân Chu Soái khựng lại, một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Lồng n.g.ự.c anh căng cứng, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía cửa khách sạn.

Đúng lúc này, một nam một nữ kề vai sát cánh bước ra.

Cô gái đi bên cạnh người đàn ông kia, không ai khác chính là bạn gái anh—Vương Chỉ Hân.

Còn người đàn ông…

Người đó đang nhai kẹo cao su, dáng vẻ tùy tiện lười nhác, nhưng cũng không xa lạ gì với anh—Triệu Nhất Thịnh, một phú nhị đại nổi danh trong trường đại học.

Ánh mắt Chu Soái tối sầm.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Triệu Nhất Thịnh nhanh chóng phát hiện ra anh, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc:

"Ai ui, đây chẳng phải Chu đại thiếu của chúng ta sao? Đến nhầm chỗ à? Đây là khách sạn tình lữ đấy, anh đến một mình sao? Chơi kiểu gì thế?"

Gương mặt Vương Chỉ Hân lập tức trắng bệch, cơ thể cứng đờ.

Chu Soái nghiến răng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt đỏ bừng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/8.html.]

"Hai người… có quan hệ gì?"

Triệu Nhất Thịnh nhướng mày, cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái trong lòng, lại nhìn sắc mặt Chu Soái một chút rồi bỗng nhiên hiểu ra.

"Ai da… Đây là bạn gái anh à?" Hắn bật cười, cố ý kéo dài giọng. "Thật ngại quá, anh xem, sao anh không nói trước với tôi một tiếng chứ? Dù sao tôi cũng đã ngủ xong rồi."

"Đừng… đừng nói nữa." Vương Chỉ Hân cắn chặt môi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Nhưng Triệu Nhất Thịnh lại làm như không để ý, còn cố tình trêu tức:

"Nhưng mà này, Chu đại thiếu, ánh mắt của anh đúng là… chẳng ra làm sao. Người bạn gái này của anh, một lọ nước hoa ngàn tệ là có thể theo người khác đi rồi. Rẻ đến mức không thể rẻ hơn."

Nói đến đây, hắn còn ghé sát vào tai Chu Soái, giọng điệu vừa hạ thấp vừa đầy khiêu khích:

"Nhưng mà… hương vị thật sự không tệ đâu."

"Con mẹ mày!"

Cơn giận trong lòng Chu Soái bùng nổ.

Không nhịn được nữa!

Anh siết chặt nắm đấm, vung thẳng một quyền—

"A!"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hét chói tai…

Trong phòng phát sóng trực tiếp, sau khi Lê Kiến Mộc nói xong, Chu Soái hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.

Những người còn lại trong phòng tuy thấy chán nhưng vẫn chưa ai rời đi. Dù không có diễn biến mới, họ vẫn bàn tán xôn xao về chuyện của Chu Soái.

Bình luận nhảy liên tục, ai nấy đều tỏ ra vô cùng hào hứng.

Lê Kiến Mộc nhìn một lúc, thấy không còn chuyện của mình thì tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Vừa dứt bát, bên ngoài chợt vang lên tiếng xe tải.

Một người đàn ông trung niên bước vào, giọng sang sảng:

"Ăn cơm xong rồi thì ai rảnh ra dỡ hàng đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận