THI NƯƠNG NƯƠNG
Chương 5
5.
Cha tôi có chút ngại ngùng: "Thế này thì không tiện nhỉ?"
Trương Vạn Cường nói: "Đừng khách sáo, có khi cậu và nhà bà ngoại tôi còn có quan hệ họ hàng đó."
Cha tôi cầm lấy, uống hai ngụm, nghĩ không thể ăn không của người ta, bèn nhét vào tay Trương Vạn Cường hai cái bánh ngô.
"Anh, ăn đi! Ngon lắm! Là anh trai tôi ở thành phố gửi cho, bình thường chúng tôi không có bánh ngon như thế này."
Cha tôi thật sự không nói dối.
Thời đó, thuế má rất nặng nề, dân chúng không có đất đai riêng, đều phải thuê đất của địa chủ để trồng trọt, trả xong tiền thuê thì chẳng còn gì.
Bữa nào cũng chỉ có khoai lang luộc hoặc rau dại, thỉnh thoảng mới có vài hạt ngũ cốc để đối phó với một bữa cháo loãng.
Bánh ngô như thế này, cha tôi còn tiếc không dám ăn.
Trương Vạn Cường nhiệt tình không thể từ chối, cầm một cái cắn một miếng, ho sặc sụa, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Nếu không có cha tôi đổ nước cho, chắc hắn đã ngất xỉu.
"Khụ khụ khụ... người anh em, cậu cũng ăn được đấy."
Cha tôi liếc nhìn hắn, cười: "Anh, hình như anh chưa trải qua những ngày khổ cực nhỉ?"
Trương Vạn Cường hoảng hốt, nghi ngờ cha tôi có phải đã nhìn ra điều gì đó không, bèn viện cớ có việc phải đi trước.
Về đến chỗ, hắn nói với Tiết Tố Tố: "Đại ca, tôi thấy thằng nhóc đó không đơn giản, lúc nãy tôi suýt lộ tẩy trước mặt nó."
"Nhìn thì có vẻ ngốc nghếch, không chừng lại có mưu kế sâu sắc!"
Lúc này, chỉ còn lại Tiết Tố Tố và Ngô Hữu Đức chưa lộ diện trước mặt cha tôi.
Ngô Hữu Đức nhíu mày nói: "Đại ca, không lẽ chúng ta thật sự nhìn nhầm?"
Tiết Tố Tố lại không cam lòng: "Chúng ta đã theo thằng nhóc này một đoạn đường rồi, không thể không thu hoạch gì mà quay về, lão Ngô, chúng ta cứ theo quy tắc cũ mà làm!"
Ngô Hữu Đức gật đầu, cùng Tiết Tố Tố xuống xe, chặn đường quay về quê của cha tôi.
Tiết Tố Tố tuy là trùm cướp, nhưng tuổi còn trẻ, mới hơn hai mươi, buộc tóc b.í.m trông như cô gái mười bảy, mười tám tuổi, rất khéo léo.
Ngô Hữu Đức có vẻ mặt xấu xí, diễn xuất rất tự nhiên, khiến Tiết Tố Tố bị hắn tát đến tím bầm cả người.
"Cô bé, còn muốn chạy à?"
"Cha cô nợ tôi năm trăm đồng bạc, cô sẽ là thế chấp cho tôi! Tôi còn dự định để cô làm vợ lẽ thứ bảy của tôi nữa!"
"Muốn chạy? Trước tiên phải trả nợ!"
Tiết Tố Tố khóc lóc, quỳ xuống cầu xin.
"Ngô lão gia, xin ngài tha cho tôi! Tôi làm trâu làm ngựa cũng để dành tiền trả cho ngài, tôi còn nhỏ, không muốn làm vợ lẽ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thi-nuong-nuong/chuong-5.html.]
Ngô Hữu Đức giơ tay tát cô một cái.
"Năm trăm đồng bạc, cô có trả nổi không? Hôm nay, tôi nói rõ với cô, hoặc là trả tiền, hoặc là làm vợ lẽ cho tôi, hoặc là tôi sẽ đưa cô đến nhà chứa, tự cô chọn đi!"
Cha tôi nhìn thấy, không phải là bắt nạt người sao?
Lập tức đứng ra che chở cho Tiết Tố Tố: "Ai nợ nần thì đi tìm người đó! Bắt nạt cô gái nhỏ thì có ý nghĩa gì?"
"Dù cô ấy có nợ tiền, thì đánh người cũng không đúng, không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"
Ngô Hữu Đức xoắn chòm râu, trong mắt hiện lên một tia tính toán, không phải đã cắn câu rồi sao.
Hắn túm lấy cổ áo cha tôi và nói: “Tên nhóc nghèo này từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là người yêu cô ta sao?”
“Muốn cứu cô ta phải không? Vậy thì có thể trả tiền cho cô ta được không?”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cha tôi ngẩn người, ông làm gì có tiền?
"Bao nhiêu... bao nhiêu?"
Ngô Hữu Đức xòe lòng bàn tay: "Năm trăm đồng đại dương, không thiếu một xu!"
Tiết Tố Tố ở phía sau nắm lấy tay áo của cha ta: "Đại ca, cứu tôi đi, tôi không muốn làm vợ lẽ của ông ấy!"
Cha tôi tự véo mình mạnh đến mức gần như ngất đi.
"Năm trăm? Cô nghĩ tôi trông giống có năm trăm không?"
Trên người ông có 5000 tiền mặt, nhưng đó là thứ mà nữ thi yêu cầu ông bán, đó là tiền chuộc của con gái ông, một xu cũng không thể chạm vào.
Lúc này, ngoài mấy chiếc bánh bột ngô, ông chỉ còn lại hai đồng tiền mà quản lý Lý để lại trên mặt đất.
Lời nói của cha tôi khiến cả Tiết Tố Tố và Ngô Hữu Đức đều choáng váng.
Trong lòng nghĩ, phải chăng cha tôi thực sự là một người nghèo, 500 cũng không dám lấy ra?
Hai người nhìn nhau, Ngô Hữu Đức quyết định cưỡng ép.
Hắn đá cha tôi xuống đất, đè lên người ông và tát ông hai cái.
"Không có tiền? Không có tiền sao lại cậy mạnh chứ?"
"Tôi muốn xem trên người cậu có tiền hay không!"
Những tờ tiền giấy của cha tôi được khâu vào áo khoác của ông.
Chiếc áo khoác đã cũ, lớp vải bông cũ rất yếu và sẽ bị rách khi kéo.
Cha tôi sợ tờ tiền giấu trong áo khoác bị đào ra nên vội vàng giơ tay chặn lại.
Chỉ thấy một tia sáng đỏ lóe lên trên cổ tay của cha tôi, Ngô Hữu Đức bay thẳng ra ngoài, đ.â.m gãy một cái cây to dày như cái bát và nôn ra máu.
Hắn bối rối nhìn bố tôi: "Cậu... cậu..."