THI NƯƠNG NƯƠNG
Chương 9
9.
Cha tôi là người rất hiền lành, bị người ta mắng chỉ biết lầm bầm: "Câu này không phải tôi nói, là công chúa nói."
"Các người không tin cũng được, sao lại mắng tôi chứ..."
Năm đó, lòng ông cảm thấy rất uất ức.
Tiết Tố Tố sau khi bị mẹ nuôi cắn, vốn đã c.h.ế.t vì trúng độc, cha tôi tốt bụng đưa cô ta đến nghĩa trang, không ngờ giữa đêm cô ta sống lại, nhất quyết nói rằng cha tôi cố tình hại cô ấy, không chịu rời khỏi nhà tôi.
Ông bà tôi không biết cô ta là xác sống, còn tưởng cô ta có quan hệ gì với cha tôi, ánh mắt nhìn cha tôi đầy ghét bỏ.
Còn tôi, từ nhỏ đã uống sữa gấu, chưa đầy một tuổi đã có thể chạy nhảy.
Thường ngày tôi theo bên gấu mẹ, cùng với hai anh gấu, chạy nhảy khắp núi, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ban đầu ông ấy sợ người khác phát hiện ra điều gì, đã nhờ bà dì bên cạnh mới sinh con cho tôi bú. Nhưng sau một lần, người ta không muốn cho b.ú nữa.
"Thằng Tư à, con gái nhà cậu uống như bò, chị đây suýt nữa bị nó uống cạn, cậu tìm người khác đi!"
Cha tôi không tin, liên tục tìm vài người v.ú khác, nhưng ai cũng chỉ cho tôi b.ú một lần rồi không chịu cho nữa. Không còn cách nào, đành phải để tôi theo gấu mẹ.
Gấu mẹ là bị mẹ nuôi đánh phục, ngày thường ngủ ở miếu trong làng, dân làng thấy cũng không dám chọc ghẹo.
Dần dần, bị truyền thành thần hộ pháp gấu đen miếu trong làng.
Hai anh gấu bị truyền thành Gấu đen Đồng Tử.
Tôi vì thường xuyên cưỡi gấu mẹ chạy khắp núi, bị đồn là đồng nữ của công chúa nương nương.
Ông bà tôi thấy tôi lớn lên khỏe mạnh như nghé con, rất vui mừng.
"Đứa cháu gái mập mạp của ông bà, trông thật đáng yêu!"
Nhưng cha tôi lại rất buồn.
"Không nên như vậy, đứa trẻ này giống ai nhỉ?"
"Thúy Nhi là một cô gái dịu dàng như nước..."
Tiết Tố Tố bất ngờ thò đầu từ phía sau ông ấy ra: "Anh Tư, anh thấy em dịu dàng không, có đủ tư cách làm mẹ kế của con bé không?"
Cha tôi nhát gan, sợ cả xác chết, huống chi là xác sống!
"Em gái, anh cầu xin em, đừng dọa anh."
"Con trai của địa chủ Vương ở làng bên, tháng trước mới c.h.ế.t vì bệnh, mới hơn hai mươi tuổi, nghe nói còn từng ra nước ngoài, không thì anh giúp em nói chuyện, kết hôn âm nhé..."
Tiết Tố Tố: "Anh Tư, người ta không thích xác chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thi-nuong-nuong/chuong-9.html.]
"Chỉ thích anh như thế, người sống đầy sức sống!"
Cha tôi bị dọa, mỗi lần đều lớn tiếng gọi tên tôi: "Bán Bán, mau đến cứu cha!"
Tôi cưỡi gấu mẹ, vội vàng chạy đến. Tiết Tố Tố bị gấu mẹ húc bay đi.
Nổi giận nằm bò trên đất, mắng chửi ác độc: "Thích lão tứ, anh nghĩ anh có thể thoát khỏi tay tôi sao?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cha tôi che mặt khóc lóc: "Thật là tạo nghiệt!"
Năm đó, một số ít người nghe lời cha tôi, dùng tiền mua lương thực và hạt giống. Phần lớn vẫn chọn đi làm công ở nhà máy thành phố.
Kết quả là chiến tranh ập đến, nhiều người bị bắt đi lính, không thể trở về nhà.
Người trong làng hoảng sợ, chăm chỉ cày cấy, mùa màng bội thu, họ muốn ra ngoài bán lương thực, mẹ nuôi lại bảo cha tôi ngăn cản bà con.
"Nương nương nói, lương thực này không thể bán."
"Năm sau sẽ xảy ra nạn đói, lương thực này là để giữ mạng sống của chúng ta!"
Có người nghe theo lời cha tôi, có người lén lút bán một phần, có người thì bán gần hết, chỉ để lại vài tháng lương thực.
Kết quả là năm sau trước tiên là hạn hán, rồi lại xảy ra dịch châu chấu, mùa màng mất trắng.
Những người nghe lời cha tôi đều sống sót.
Những người không nghe lời cha tôi nói, đói khổ quá, sinh lòng oán hận, kéo đến nhà tôi cướp lương thực.
Kết quả là ăn vào bụng, ai cũng đau bụng như cắt, khóc lóc rên rỉ, sống c.h.ế.t cũng tự làm rách bụng mình.
Người dân ngạc nhiên phát hiện, cái họ ăn vào đâu phải là lương thực, mà toàn là cát đá.
Cát đá thô ráp, cắt xé ruột gan, kéo ruột xuống, đau đớn không thể sống nổi, người chỉ có thể c.h.ế.t vì đau.
Từ đó về sau, mọi người đều đồn rằng cha tôi được thần tiên phù hộ, không còn ai dám chọc ghẹo ông.
Nhưng cha tôi nhân hậu, không nỡ nhìn đồng hương đói khổ, lấy lý do sửa chữa nhà tổ tiên, gọi mọi người trở về.
Không có tiền công, nhưng mỗi ngày lo hai bữa cơm. Sửa chữa trong ba năm, xây dựng nên ngôi nhà lớn nhất trong làng.
Để nuôi sống cả gia đình, cha tôi đã mang đồ trang sức cổ mà mẹ nuôi cho, lên thành phố làm ăn.
Được sự giúp đỡ của ông chủ Bạch, thịnh buồm mà vươn lên, trở thành một gia đình giàu có.
Ngôi miếu trong làng cũng ngày càng lớn, nhang khói tấp nập.
Nhiều người từ xa xôi, không ngại ngàn dặm đến cúng bái. Xin tài lộc, xin con, xin duyên, xin công danh sự nghiệp, sức khỏe... không gì không linh nghiệm.
Lý đạo sĩ trở thành người trông coi miếu, ngày thường giúp người xem phong thủy, tính số mệnh, dự đoán tốt xấu.