*Góc của Giang Nhị công tử
Giang Thời Quân cảm xúc của đúng.
Hắn ném đống quần áo bẩn trong lòng xuống đất, như trút giận mà dẫm lên mấy cái thật mạnh.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt , sớm tâm tư nàng chính đáng, ngờ còn dám để ý đến chủ tử.
Hắn thấy Nguyên Bảo liền nhớ những lời trộm ở học đường hôm đó.
"Nô tỳ sợ chết...... thích Nhị công tử...... phúc khí...... tạo cơ hội...... ở bên ...... thể thành công......"
Lúc đó cảm thấy hai đó lén lút, cả ngày mí mắt mà mắt mày , tới liền thấy Nguyên Bảo những lời hổ đó với Lương Phỉ.
Hắn sợ phát hiện, ở xa, đại khái, chung ý chính cũng sai lệch nhiều.
Còn tạo cơ hội ở bên !
Thảo nào!
Thảo nào nha đầu c.h.ế.t tiệt đó cái gì cũng chịu !
Đối với thì kiên nhẫn như , dỗ dành cũng dễ như trở bàn tay!
Hóa là ý đồ ô uế chủ tử!
Mà nàng xoay vòng vòng!
Giang Thời Quân hằn học trừng mắt đống quần áo đất, như thể đó chính là mặt của Nguyên Bảo.
Thôi, dù cũng gì trái với luân thường đạo lý.
Nhất định là ả họ Lương dạy hư Nguyên Bảo, ả họ Lương vốn dĩ thứ gì!
Cứ... cứ tránh xa nàng .
Nếu nàng bỏ ý định đó thì cũng thể giữ , nếu vẫn còn giữ ý đồ đó, thì... thì đuổi cũng muộn.
---
Cả viện của Nhị công tử đều Nhị công tử ghét bỏ.
Mặc dù bề ngoài họ , nhưng phía lưng thì chiêu trò cứ lớp lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-tien-nay-long-tham/chuong-7.html.]
Làm việc bẩn, việc nặng, ăn thức ăn thừa, ngủ đống rơm, ngay cả chăn cũng ngày nào khô ráo.
"Nguyên Bảo, hôm nay ngươi trực , đau bụng."
Ta bới cơm ăn, ngẩng đầu lên: "Lưu đại ca, trực ngươi ba đêm liền , hôm nay trực , ngủ."
Lưu Đức nhướng mày, lớn tiếng mắng :
"Ngươi thấy đau bụng ? Nhị công tử chán ghét ngươi đến thế , ngươi còn nghĩ là trọng dụng , dám bộ tịch mặt !"
Ta đặt bát xuống, dậy ngẩng đầu :
"Vậy thì ngươi đưa tiền công cho , sẽ trực ngươi, tiền thì miễn bàn."
Lưu Đức là kẻ nóng tính, cậy chiều cao túm lấy tóc :
"Nha đầu ranh cũng dám đòi tiền gia gia , thấy ngươi sống nữa !"
Ta trừng mắt , bật nhảy lên đạp mạnh chân một cái.
Mẫu dạy , nghèo gì thì nghèo chứ thể nghèo tự tôn, khác bắt nạt cũng trả .
Lưu Đức kêu lớn một tiếng, cái tát theo bản năng vung về phía mặt .
Ta cúi xuống, da đầu kéo đau nhức.
Cái tát của trượt , khò khè thở dốc, bóp lấy cổ quật xuống đất.
Ta thấp bé, thịt nuôi mấy ngày nay cũng tiêu hết trong những ngày hành hạ .
Bị quật mạnh như đau đến nỗi ngũ tạng lục phủ của cũng như dịch chuyển.
Trong cổ họng trào lên mùi tanh, cắn răng chịu đựng, trong lòng bàn tay nắm chặt mảnh sứ vỡ định cùng cùng cá c.h.ế.t lưới rách.
Lần thì công tử tuấn tú nào đến cứu nữa .
Sức tay của Lưu Đức càng lúc càng lớn, bóp đến mặt tím bầm, nắm chặt mảnh sứ, đ.â.m mạnh cánh tay .
Mỗi bước mỗi xa
Hắn đau đến nỗi mất sức, kịp thở, giơ tay vạch một đường lên mặt .
Nếu tránh nhanh, e rằng một con mắt mù trong tay .
Ta là một kẻ sợ chết.
Người khác dùng đá ném , dùng gạch đập .