Lão đại phu khó khăn lắm mới bắt mạch cho , tay ông đặt cổ tay lâu một chút là Nhị công tử cằn nhằn một trận.
Nhị công tử mặt lạnh tiễn , đầu trở về phòng .
Ta cứ nghĩ Nhị công tử cảm kích ơn cứu mạng của , ít nhiều cũng sẽ ban thưởng cho .
những ban thưởng, còn luôn ở trong phòng rời nửa bước, khiến ngủ cũng dám ngủ say.
Liên tục mấy ngày như , chút chịu nổi .
"Nhị công tử, gần đây ngài bận ?"
Nhị công tử bĩu môi: "Ngươi dám đuổi !"
Thanh thiên đại lão gia!
"Nô tỳ dám! Nô tỳ ý đó, nô tỳ nào dám đuổi Nhị công tử chứ, mỗi ngày ngài đến thăm nô tỳ nô tỳ mừng còn kịp, dám đuổi ngài ."
Sắc mặt Nhị công tử lúc mới dịu một chút.
Lại qua một buổi chiều, cho đến khi dùng bữa tối, Nhị công tử mới rụt rè mở lời:
"......Sinh thần của ngươi sắp đến ? Nghĩ đến việc ngươi cứu mạng bản công tử, bản công tử hứa sẽ cho ngươi một điều ước sinh thần."
Ta sững sờ : "Gì cơ?"
Nhị công tử vẻ kiên nhẫn: "Sinh thần ước nguyện ? Bản công tử hứa với ngươi một điều ước, chỉ một điều, ngươi nghĩ kỹ, chỉ cần bản công tử thể cho, ngươi gì bản công tử cũng đồng ý với ngươi."
Nói xong, nhỏ giọng lặp một : "Ngươi nghĩ thật kỹ xem ngươi gì nhất."
Ta điều ước đột ngột cho choáng váng.
Trời cũng giúp !
Thật sự là trời cũng giúp !!
"Nghĩ kỹ ?"
Nhị công tử thúc giục, ánh trăng chiếu lên mặt Nhị công tử, dường như một sự mong đợi ẩn hiện.
Ta hắng giọng, cảm kích :
"Nô tỳ điều sang viện của Đại công tử!"
---
Nhị công tử dường như thể tin tai , hỏi một câu: "Cái gì?"
Ta gằn từng chữ một, nghiêm túc mà đầy phấn khích : "Nô tỳ điều sang hầu hạ Đại công tử."
Đang lo cớ để điều sang viện Đại công tử, ngày mai thể tìm Lương tiểu thư lĩnh thưởng !
Sắc mặt Nhị công tử chút kỳ lạ, biểu cảm , nhưng dáng vẻ như ăn tươi nuốt sống mới cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-tien-nay-long-tham/chuong-12.html.]
"Nhị... Nhị công tử?"
Hắn đáp lời, hình dần dần ép sát .
"Không thích ?"
Giọng trầm thấp như lẫn băng giá, véo mặt , trừng mắt chằm chằm.
"Đối với thì sốt sắng, dỗ dành thức dậy dùng bữa sáng, vì xả đỡ dao, đến cuối cùng nguyện vọng của ngươi là điều sang viện của đại ca?"
"Nguyên Bảo, nàng đừng ép ."
Ta chút sợ hãi dáng vẻ bất thường của Nhị công tử.
Thế là, trói tay , nhét một miếng giẻ rách miệng , thúc xe lừa tiếp tục về phía .
Ta chút sợ hãi dáng vẻ bất thường của Nhị công tử như .
Không nhịn khẽ rụt về phía một chút, nhưng ngờ Nhị công tử tóm chặt lấy cổ chân kéo ngược trở .
"Nàng cố ý ? Cảm thấy đây đối xử với nàng nên trả thù như ?"
"Nàng qua gần gũi với Lương Phỉ gì, qua gần gũi với Vô Dạng cũng nhịn , nhưng giờ... giờ nàng còn đến viện của đại ca, nàng coi là cái gì?"
"Trần Thế Mỹ so với nàng còn kém một bậc đấy!"
"......"
Nhị công tử lải nhải một hồi, đều là cho điều , bắt ước một điều ước khác.
Mỗi bước mỗi xa
Ta nhẩm tính, trong lòng ít nhiều vẫn nỡ bỏ thỏi vàng.
Thế là đánh bạo mở miệng: "Ta tăng tiền công, mỗi tháng một thỏi vàng!"
"......Được, mỗi tháng cho nàng ba thỏi vàng."
Mắt sáng lên, đằng chân lân đằng đầu: "Ta còn một tòa nhà nhỏ nữa."
"......Ta một tòa nhà ở bên ngoài, cứ coi như là của nàng."
Ta liếc sắc mặt Nhị công tử, : "Ta còn một khối ngọc bội! Xanh biếc lấp lánh ánh sáng!"
"......Cả ngày cứ chui lỗ tiền là ? Ta cho nàng một cơ hội nữa, nghĩ kỹ xem nàng rốt cuộc gì, thì thỏi vàng và tòa nhà nhỏ đều !"
Ta cụp mắt, im lặng.
Sự tĩnh lặng đáng sợ lan tỏa, Nhị công tử thở một , mở miệng:
"Cân nhắc ......"
Ta đợi xong, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má :
"Còn Nhị công tử."