14.
Hình phạt của Tạ Thanh Quân cho đến nay vẫn chưa tỏ tường.
Ta lo lắng mấy ngày liền, sợ bị đuổi khỏi sư môn.
Trong mộng, ta dò hỏi xem ngài định xử phạt ta thế nào.
Ánh mắt ngài chợt tối lại, bước gần ta.
Giọng khàn khàn:
“Tiểu Khanh Khanh, hình phạt của sư tôn… chỉ có thế này.”
Sáng hôm sau, eo ta đau đến mức không chịu nổi.
Vừa mở cửa, liền thấy Hứa Hách đang luyện công.
“Sư huynh? Huynh sao lại ở đây?”
Huynh ấy nhìn ta lạ lẫm, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng kéo ta sang một bên, hạ giọng:
“Khanh Khanh, muội và sư tôn… có gì không?”
Chúng ta chỉ có chút… trong mộng thôi!
“Ta và sư tôn không có gì cả!”
“Muội còn nhớ tấm bản đồ trên núi Đao không? Ta thấy rõ ràng sư tôn cố ý ném cho muội.”
“Làm gì có! Chắc ngài vô tình đánh rơi thôi.”
Huynh ấy nhìn ta, vẻ mặt khó nói thành lời.
“Nếu muội và ngài không có gì, sao ngài để muội dùng chén Băng Tuyền? Đập vỡ rồi cũng không truy cứu.”
“Còn vết cắn trên cổ sư tôn hôm đó… là muội để lại, đúng không? Răng nanh của muội, so với Ngọc Dao, còn sắc bén hơn.”
Lời Hứa Hách khiến ta nghẹn họng.
Ta không thể nói ra chuyện xảy ra trong mộng.
Thế là chỉ có thể hét lên:
“Ta và sư tôn thật sự không có gì! Tương lai cũng không có gì!”
Ngẩng đầu, ta thấy Tạ Thanh Quân đang đứng cách đó không xa.
Không biết ngài đã nghe được bao nhiêu.
Ta vội đuổi theo, cuống quýt giải thích:
“Sư tôn! Xin hãy nghe con nói! Là sư huynh hiểu lầm! Con đang giải thích với huynh ấy!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Hắn tưởng chúng ta có điều mờ ám, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài!”
“Con vốn đã liên lụy ngài, không muốn gây thêm phiền toái.”
Tạ Thanh Quân đột nhiên dừng bước, ta suýt nữa đ.â.m vào lưng ngài, đau đến chảy nước mắt.
“Sư tôn, con xin lỗi. Về sau con sẽ không nói bậy nữa. Ngài phải tin con, con không có ý nghĩ khác với ngài.”
Ngài quay lại, ép ta vào góc tường.
Giọng trầm thấp, mang theo ý vị khó đoán:
“Nếu chính sư tôn có ý nghĩ khác với ngươi thì sao?”
Tiếng người vọng lại từ xa.
Hoảng loạn, ta đẩy ngài ra, vội vã chạy về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-la-ho-yeu-dem-dem-ta-deu-cung-song-tu-voi-su-ton-tien-mon/chuong-6.html.]
15.
Về phòng, tim ta đập loạn.
Sư tôn rốt cuộc có ý gì?
“Ý nghĩ khác” ấy… là gì?
Sư tôn và đồ đệ cưng… lẽ nào thực sự sẽ có gì sao?
Suốt đêm, ta trằn trọc, không gặp ngài trong mộng.
Vừa định tìm ngài hỏi cho rõ, lại nghe nói ngài đã bế quan.
Người cuối cùng gặp ngài là Ngọc Dao Tiên Tử.
Thậm chí, có người thấy hai người ôm nhau.
Không hiểu sao, lòng ta chùng xuống.
“Ta nói rồi, Ngọc Dao và sư tôn nhất định có gì!”
“Ta tận mắt thấy bọn họ ôm nhau thật chặt!”
Ta không muốn nghe nữa, dồn hết tâm trí vào vòng thử thách.
Xuống biển lửa với một hồ yêu như ta, vốn không tính là khó.
Dung nham nhỏ xuống như mưa, ta tránh né nhanh nhẹn.
Nhưng đến vòng cuối, một khối đá khổng lồ đột ngột rơi xuống.
Ta định né, nhưng bị nội lực khóa chặt chân.
Ngọc Dao hóa thành hình dạng của ta, đứng cách đó không xa.
“Ngày đó, ta biến thành ngươi, sư tôn lập tức ôm lấy ta, không hề do dự.”
“Nếu ngươi biến mất, ta có thể thay thế ngươi phải không?”
“Đồ đệ được sư tôn trân quý nhất.”
Ta giãy dụa, nhưng vô ích.
Dung nham rơi ngay trước mặt.
Mọi thứ tối sầm.
Thất bại ở vòng này, cơ hội vượt qua các vòng sau gần như không còn.
Ngọc Dao mang khuôn mặt ta, xuất hiện trước mặt mọi người.
Không ai nghi ngờ nàng.
Còn ta, khuôn mặt bị thuật ảo ảnh biến thành kẻ lạ.
Ta cố hết sức thuyết phục mọi người: “Ta là Tống Khanh Khanh!” Nhưng chẳng ai tin, chỉ coi ta là kẻ điên muốn cướp đoạt thân phận.
Ta tìm đến Hứa Hách, nhưng huynh ấy cũng không tin.
“Sư huynh! Là ta đây! Ngọc Dao dùng thuật ảo ảnh!”
“Huynh còn nhớ chuyện ta từng kể về sư tôn không?”
Ánh mắt huynh ấy lạnh lùng:
“Không ngờ ngươi đến mức nghe lén cả chuyện đó.”
“Ta không cảm nhận được chút nào của thuật ảo ảnh trên ngươi.”
Ngọc Dao dùng thuật ảo ảnh cấp cao.
Cách duy nhất, là tìm đến sư tôn.