Thân Là Hồ Yêu, Đêm Đêm Ta Đều Cùng Song Tu Với Sư Tôn Tiên Môn

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Ta không ngờ mình có thể vượt qua vòng một!

Tiên Tôn trước mặt toàn môn phái dịu giọng nhận lỗi, nói đề bài chưa thỏa đáng, không tính đến chuyện có người… không biết bơi.

Nhưng hình như, trong cả môn phái chỉ có mình ta không biết bơi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Sau đó, ngài còn đổ lỗi cho thanh kiếm.

Thanh kiếm: Đa tạ ân sủng của ngài!

Không ngờ, khi đang dọn dẹp thư phòng, ta lại chạm mặt Ngọc Dao Tiên Tử.

Ai cũng biết, nàng chính là vị hôn thê tương lai của sư tôn.

Không ai dám đắc tội với nàng.

Ta vội vã chạy đi lấy bánh ngọt mời nàng.

Nào ngờ, vừa quay người đã đ.â.m sầm vào lồng n.g.ự.c sư tôn.

Ngài đi đường không phát ra một tiếng động nào hay sao?

Ngài chỉ lặng lẽ nhìn ta bận rộn phục vụ trà bánh cho Ngọc Dao, không hề ngăn cản.

Ánh mắt ngài trầm tĩnh như nước, giọng nói thong thả:

“Sao không thấy ngươi đối với ta cũng chu đáo như vậy?”

Xong rồi! Ta bị bắt quả tang nịnh bợ rồi!

Trước khi rời đi, Ngọc Dao vẫn nở nụ cười dịu dàng, đưa cho ta một khối lệnh bài:

“Nghe nói ngươi cũng tham gia đại thí?”

“Muốn yêu tộc thăng tiến, chỉ có một cách duy nhất: hút tinh khí.”

“Nhìn ngươi thế này, chắc lâu lắm rồi chưa hút tinh khí, đúng không?”

“May thay, ta đã tìm cho ngươi một nam nhân… Nhưng nhớ, đừng để sư tôn ngươi biết.”

5.

Ta hiểu rõ ý đồ của Ngọc Dao Tiên Tử – nàng chỉ muốn đẩy ta rời xa sư tôn.

Nhưng thú thật, ta cũng khao khát được nếm thử mùi vị tinh khí nam nhân.

Không ngờ, lệnh bài nàng đưa lại thuộc về sư huynh Hứa Hách.

Nửa đêm, ta len lén trèo qua cửa sổ.

Trong phòng chỉ le lói ánh nến, “sư huynh” yên lặng nằm trên giường, thở đều như đang say giấc.

Ta khẽ kéo chăn, len vào trong.

Trời đêm lạnh lẽo, tay ta luồn qua lớp áo trong, chạm vào lồng n.g.ự.c nóng hổi.

Cơ thể dần ấm lên.

Ta khẽ cọ cọ, mũi kề cổ huynh ấy, hít sâu hơi thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-la-ho-yeu-dem-dem-ta-deu-cung-song-tu-voi-su-ton-tien-mon/chuong-2.html.]

Thơm quá! Đây chính là mùi tinh khí nam nhân sao?

Nhưng… sao hương vị này lại giống hệt sư tôn?

Ta hút mãi, hút mãi, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

6.

Trong mộng, ta thấy một cảnh tượng lạ lùng.

Sư tôn không ở trên giường mà ngồi trong thư phòng, mồ hôi lấm tấm trên trán, thở dốc không ngừng.

Tò mò, ta hé cửa, lén nhìn qua khe hẹp.

Ánh mắt ngài ngây dại, miệng khẽ gọi tên ta, đối diện bức tranh – mà người trong tranh, không ai khác ngoài ta.

Cảnh ấy khiến mặt ta đỏ bừng.

Bất chợt, một ánh mắt lạnh lẽo quét đến.

“Ai đó?!”

Ta giật mình tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng.

Bên cạnh ta vẫn là “sư huynh” ôm chặt.

Vội vã vén chăn bỏ chạy, lại chạm mặt Hứa Hách đang tập luyện ngoài sân.

Hứa Hách ở đây…

Vậy người trên giường là ai?

7.

Ta lặng lẽ dò hỏi mới hay – đêm qua, sư huynh và sư tôn đổi phòng!

Phòng của sư tôn bị dột, nên ngài tạm ở nhờ phòng Hứa Hách.

Nghĩa là… ta đã hút tinh khí của sư tôn!

Chuyện này… tuyệt đối không thể để lộ!

Nếu sư tôn biết, e rằng sẽ lột đuôi hồ yêu của ta mà băm nhỏ!

“Tống Khanh Khanh?”

Ta giật mình, phát hiện lớp áo ngoài đã rủ xuống gần hết.

Sư tôn đứng đó, tai đỏ bừng.

Nhìn dáng vẻ ngài, ta bất giác nảy sinh ý trêu chọc, cố ý lộ lớp y phục trong suốt.

Quả nhiên, tai Tạ Thanh Quân càng đỏ hơn.

Hóa ra, Tiên Tôn cao quý của ta vẫn là một kẻ thuần khiết như thế!

Nghĩ tới đây, ta lại nảy lòng xấu xa.

Hút tinh khí của ai mà chẳng được?

Mà người gần nhất… chẳng phải chính là sư tôn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận