Tai Họa Năm Mới
3
Tôi nghiêm túc lắc đầu: "Nhà tôi không có, nhà cô trộm hôn thư còn đeo âm kim, ông bà chỉ tìm nhà cô thôi."
Nghe tôi nói thật, dượng tôi tức đến suýt trúng gió. Bố mẹ tôi thấy vậy vội vàng kéo tôi vào phòng riêng: "Đừng chọc tức dượng con nữa."
Nhìn tôi như nhìn tổ tông vậy.
Tôi bất lực: "Con nói toàn sự thật mà."
Bố mẹ tôi ôm trán, mắng tôi không biết ăn nói. Nhưng biết sao được, vào nghề này, cấm chửi người, cấm nói dối, cấm lừa người. Nên tính cách của tôi không thể thay đổi được.
Họ cũng từng nghĩ đến việc dạy tôi thay đổi, ăn nói khéo léo hơn, nhưng tôi đã như vậy hơn hai mươi năm rồi, không thể thay đổi được nữa.
Họ đành phải để tôi ăn cơm trước. Nhưng khi cơm vừa ăn được một nửa, đã nghe thấy tiếng nổ lớn, nhà hàng náo loạn.
Chúng tôi tưởng có người đốt pháo, còn cảm thán năm nay không cấm pháo hoa, có không khí Tết ghê.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe cứu thương, mới nhận ra sự việc nghiêm trọng.
Ra khỏi phòng riêng, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh, ồn ào náo nhiệt. Từ tiếng bàn tán của mọi người, chúng tôi mới hiểu ra, có người đang ăn cơm thì bếp ga mini phát nổ, bị thương.
"Trời ơi, tôi chỉ đến nhà hàng này ăn bữa cơm tất niên thôi, sao lại xảy ra chuyện lớn thế này. Chồng tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không tha cho các người."
Tiếng khóc than của cô tôi vang lên. Bố mẹ tôi lo lắng muốn chạy tới giúp đỡ: "Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này."
Tôi lại không hề cảm thấy bất ngờ. Tôi đã nói rồi, nhà cô tôi đeo âm kim trên người, không xử lý sớm, nhẹ thì bệnh tật quấn thân, nặng thì nhà tan cửa nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tai-hoa-nam-moi/3.html.]
Khi bố mẹ chạy tới, xe cứu thương đã đưa người đi rồi.
"Vọng Vọng, đừng ngẩn người ra nữa, mau cùng mẹ đến xem dượng con thế nào rồi."
Bố mẹ kéo tôi lên xe, theo sau xe cứu thương đến bệnh viện. Dượng tôi bị bỏng nặng ở mặt, vừa đến bệnh viện đã vào phòng cấp cứu.
Khi chúng tôi đến, cô và em họ tôi đang lo lắng chờ bên ngoài. Tôi nghiêm túc nói với em họ: "Không muốn nhà cô lại xảy ra chuyện nữa thì làm theo lời tôi nói, phục hồi hôn thư của ông bà."
Vừa dứt lời, tôi tưởng sau chuyện của dượng tôi, em họ và cô tôi sẽ nghe lọt tai. Ai ngờ em họ như phát điên, lập tức lao tới giật tóc tôi: "Tại cô hết, tại cái đồ sao chổi như cô cứ nguyền rủa tôi, nên bố tôi mới gặp tai nạn."
Bố mẹ tôi thấy vậy vội vàng ngăn em họ lại: "Viên Viên, con bình tĩnh, chị con học thật đấy, có bản lĩnh thật, con nghe lời chị đi."
Cô tôi xông lên, tát bố tôi một cái: "Đừng tưởng tôi không biết nhà các người đang tính toán gì, chẳng phải là ghen tị nhà tôi sắm vàng ngày Tết sao? Chúng tôi có lấy hôn thư của ông bà nội thì sao? Còn muốn chúng tôi đưa vào để các người chiếm đoạt à? Tôi nói cho các người biết, đừng có mơ! Chuyện của lão Phương là do khách sạn có vấn đề, đừng có dùng mấy trò lừa đảo của cô mà nói lung tung!"
Vì gây ồn ào ở bệnh viện, cả nhà tôi bị bác sĩ đuổi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của bố mẹ, tôi không định an ủi. Người già coi trọng tình thân, nhưng rốt cuộc người thân như thế nào, cần họ tự mình nhìn rõ.
Đêm giao thừa, muôn nhà lên đèn. Chỉ có bố mẹ tôi mặt mày ủ rũ, muốn cầu xin tôi cứu giúp nhà cô.
Nhưng lời tôi nói họ không nghe, tôi không thể cưỡng ép lấy vàng của họ đi được, huống chi, còn có ba mươi gram đã thành ba chiếc răng vàng của cô.
Ban ngày mệt mỏi cả ngày, bố mẹ cũng không muốn thức đêm, đi ngủ sớm.