Ta Và Phu Quân Cùng Trọng Sinh
9
09
Phí Khâm lại tìm đến ta.
Lần này, hắn mang theo một câu trả lời chắc chắn:
“A Duẫn, quả nhiên nàng giống ta, đã trọng sinh trở lại.”
Ánh mắt Phí Khâm phức tạp, trong nỗi bi thương còn mang theo vài phần hoài niệm:
“A Duẫn, nàng hận ta, đúng không?”
“Ta xin lỗi…”
Ngọn lửa giận dữ mà ta đã kìm nén từ khi trọng sinh nay không thể nén thêm được nữa.
Ta giơ tay lên, mạnh mẽ tát hắn một cái:
“Ngươi nghĩ chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện sao!”
Nỗi đau xé lòng khi bị thiêu rụi trong ngọn lửa, ta vĩnh viễn không thể quên.
Ta tiến sát đến gần Phí Khâm, nói từng lời lạnh lùng:
“Phí Khâm, ngươi hãm hại cha ta và huynh trưởng ta, vu oan cho đệ đệ ta thông đồng với địch, khiến cả nhà ta bị tru di. Chẳng lẽ ta không nên hận ngươi sao?”
Phí Khâm giơ tay tự tát vào mặt mình, nói:
“A Duẫn, là ta sai, ta đáng chết…”
“Vậy thì ngươi hãy đi c.h.ế.t đi!” – ta không hề do dự đáp lại.
Phí Khâm sững người trong giây lát, rồi cố gắng giải thích:
“A Duẫn, ta có nỗi khổ riêng, nàng nghe ta nói…”
Ta không muốn nghe, liền ngắt lời hắn:
“Phí Khâm, giữa ta và ngươi chỉ còn lại mối thù không đội trời chung. Hiện tại, ngươi chỉ còn một con đường duy nhất.”
“Con đường mà kiếp trước, các ngươi đã ép Thái tử phải đi.”
Kiếp trước, người Thái tử yêu bị cướp đoạt, hắn mất đi một chân, không còn hy vọng tranh ngôi.