Ta đưa túi thơm cho A Thanh, còn chưa kịp mở miệng, A Thanh đã giành nói trước: “Túi thơm xấu xí quá, ta không cần.”
Ta nói: “Thứ nhất, đây không phải cho ngươi. Thứ hai, đây là ta tự tay thêu.”
A Thanh lập tức đổi giọng: “Túi thơm thật là tình sâu nghĩa nặng.”
Đêm tiệc Thất Tịch, trăng sáng hoa đẹp.
Chúng mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy, lại đều đi giày đế bằng để dễ dàng hoạt động.
Ta biết, đây là một trận chiến ác liệt, vì vậy đã sớm tập cưỡi ngựa, khởi động làm nóng người.
Hoàng đế vừa dắt Đạm Yến đi vào, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Đạm Yến mặc một thân huyền y thêu hoa văn đơn giản, cao quý lạnh lùng, làm cho Hoàng đế bên cạnh trông giống như một cái bánh ú to tướng đủ màu sắc.
Đại bánh ú đắc ý nói: “Các ái phi thật nhiệt tình, mau ngồi xuống đi! Lang Mỹ Nhân, nàng cũng không cần hành lễ lớn như vậy.”
Đạm Yến nhịn cười, đi về phía ta.
Lúc này ta mới nhìn rõ, trên eo hắn đeo cái túi thơm xấu xí của ta.
Trời đất chứng giám, ta chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm ơn, không bảo hắn thật sự đeo lên người giữa chốn đông người khiến ta mất mặt như vậy.
Dung mạo hắn tuấn tú như vậy, ăn mặc thoát tục như vậy, lại đeo một cái túi thơm chói mắt như thế, trở thành người ăn mặc có vấn đề thứ hai trong toàn hoàng cung này.
Người có vấn đề nhất là Lí phi, trời nóng như vậy, nàng ta lại khoác một chiếc áo choàng màu xanh da trời.
Một bàn hai chỗ ngồi, Đạm Yến ung dung ngồi xuống.
Chúng mỹ nhân lập tức nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống bên cạnh Đạm Yến.
Hoàng đế nói: “Yến Vương chinh chiến vất vả, ban cho mỹ nhân rót rượu!”
Chúng mỹ nhân bề ngoài thì giữ ý, nhưng chân lại nhanh như gió, cùng nhau xông lên.
Ta bước lên một bước, chắn ngang chỗ ngồi trống đó.
Ai cũng đừng hòng ngồi xuống!
Trong chốc lát, đủ loại tay chân đều hướng về phía ta, muốn đẩy ta ra.
Ta nín thở, đứng vững như bàn thạch.
Ngụy Mỹ Nhân sốt ruột, tiến lên một bước định kẹp chân ta.
Ta cười khinh bỉ, coi một tháng tập cưỡi ngựa của ta là vô ích sao?
Giơ chân lên đá nàng ta ngã xuống đất.
Hoàng đế nhìn đến ngây người.
“Thân thủ của các nàng tốt như vậy, hay là thử đến biên cương đánh một trận nhé?”
Mọi người bực bội buông tay.
Đạm Yến mỉm cười hướng về phía ta chắp tay: “Vậy thì làm phiền vị mỹ nhân này.”
Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, ta và Đạm Yến hiểu ý nhau, âm thầm vui mừng.
Ta vui vẻ ngồi xuống.
Đạm Yến vui vẻ nhích lại gần ta.
Ta cũng vui vẻ nhích lại gần hắn.
Hắn gắp cho ta một miếng thịt.
Ta gắp cho hắn một miếng giò heo chiên giòn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hoàng đế liếc nhìn hai chúng ta, cơm cũng ăn không ngon miệng nữa.
“Hai người mà cứ như vậy, thì Trẫm liền chen vào ngồi ở giữa đấy nhé?”
Rượu quá ba tuần, hai tiểu thái giám bê lên một cái rương.
Liên phi ngồi bên cạnh ta buông đũa xuống: “Thôi xong, ác mộng bắt đầu rồi.”
Hoàng đế say rượu hưng phấn nói: “Màn quan trọng nhất của buổi dạ tiệc đến rồi, hoạt động đấu giá vật phẩm cá nhân của Trẫm, bây giờ bắt đầu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-o-hau-cung-an-dua/chuong-5.html.]
Ngài ấy lấy ra bức thư pháp của mình từ trong rương, chữ viết cũng chẳng đẹp hơn nhan sắc của ngài ấy là bao, viết một bài thơ chua chát tầm thường.
Mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.
Ta thầm nghĩ: Cái này cũng có người mua sao?
Thế nhưng ta lại sai nữa rồi.
Hoạt động vừa bắt đầu, chúng phi tần liền ra giá tranh giành, trong nháy mắt đã đẩy lên đến một trăm lượng bạc.
Ta hỏi Lí phi đang tranh giành mặt đỏ tía tai bên cạnh: “Cố làm gì vậy?”
Lí phi nói: “Nhanh mà tranh đi, những thứ sau còn biến thái hơn.”
Bức thư pháp này được Lí phi mua với giá ba trăm lượng bạc.
Hoàng đế rất vui vẻ.
“Các ái phi tuy ngày thường không giỏi bày tỏ, nhưng trong lòng vẫn yêu Trẫm.”
Ngài ấy vui mừng lấy ra bảo vật thứ hai, khăn tay đã dùng của ngài ấy.
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Biến thái đúng như dự đoán, nhưng lại đến nhanh hơn dự kiến!
Ta hỏi Đạm Yến: “Không mua không được sao?”
Đạm Yến nói: “Có một lần, cũng là hoạt động như vậy, Hi tần không mua, Hoàng đế liền đến tẩm cung của nàng ta ngủ một tháng.”
Ta lập tức sốt ruột, giơ cao tấm biển trước mặt: “Năm mươi lượng!”
Bây giờ không mua, phía sau không chắc sẽ còn xuất hiện thứ biến thái gì nữa.
Ai ngờ, Ngụy Mỹ Nhân lại đối đầu với ta.
Ta ra năm mươi, nàng ta ra tám mươi.
Ta ra tám mươi mốt, nàng ta ra một trăm.
Một bộ dáng thế nào cũng phải có được.
Trong lòng ta đau khổ, hai đại mỹ nhân tuổi xuân phơi phới, vì tranh giành một chiếc khăn tay đã dùng của một nam nhân xấu xí, mà tranh giành đến sống chết.
Điên, quá điên, điên đến c.h.ế.t mất.
Lúc này Đạm Yến giơ tấm biển của ta lên, chậm rãi mở miệng: “Một trăm lẻ một.”
Ngụy Mỹ Nhân: “Tám mươi.”
Đạm Yến: “Năm mươi.”
Hoàng đế vội vàng gõ búa: “Thành giao thành giao! Kêu giá nữa, Trẫm phải bù lỗ cho ngươi mất.”
Tiểu thái giám dùng khay gỗ mun tinh xảo bưng chiếc khăn tay lên hát: “Chúc mừng Lang Mỹ Nhân, với giá năm mươi lượng bạc đã có được chiếc khăn tay do Bệ hạ đích thân sử dụng!”
Một tiểu thái giám khác mở chiếc khăn tay ra trước mặt ta để trưng bày.
Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, Đạm Yến bên cạnh ngã xuống bàn, chén rượu trong tay đổ lênh láng.
Ta kêu lên: “Bệ hạ, khăn tay của ngài làm Yến Vương gia ngất xỉu rồi!”
Xung quanh lại là tiếng loảng xoảng vang lên.
Lần lượt có mỹ nhân ngã xuống.
Ta nói với giọng điệu sắp khóc: “Bệ hạ, khăn tay của ngài làm mọi người đều ngất xỉu rồi!”
Hoàng đế nói: “Nàng động não cho Trẫm xem, bọn họ rõ ràng là trúng độc! Mau gọi người đến!”
Ta không động não được nữa rồi.
Bởi vì ta cũng ngất xỉu rồi.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên giường.
Phía trong giường là Đạm Yến.
Dưới giường là A Thanh đang ngồi xổm với đôi mắt sáng quắc.