Ta Ở Hậu Cung Ăn Dưa

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngài ấy mỗi đêm đều tự cài lên đầu mình, giả làm Quý phi.

Lúc ta mới vào cung, đúng dịp tết Hoa Triều, trong cung cài hoa cầu phúc, Hoàng đế lại phá lệ lấy Trâm Trầm Nguyệt ra làm phần thưởng. Ai hái được đèn cầu phúc treo trên đỉnh cây Quỳnh Hoa trước thì sẽ được thưởng cài Trâm Trầm Nguyệt một ngày.

Chúng phi tần khinh thường nói: “Chỉ được cài một ngày thôi, cũng không phải ban thưởng thật sự, có gì mà phải ham muốn chứ?”

Chỉ có mình ta tin là thật.

Vừa bắt đầu cuộc thi, bọn họ liền lao ra như ngựa hoang thoát cương. Ta chậm chạp đuổi theo, lại chen chúc mãi không vào được, sờ không tới cây.

Vất vả lắm mới đợi được đến khi đa số mọi người đã leo lên, ta cũng sờ đến cây rồi leo lên, lại không biết bị ai đạp một phát vào mặt, đá xuống dưới.

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt.” Trong lòng ta vô cùng tuyệt vọng.

Lúc rơi xuống đất, lại được ai đó đỡ lấy.

Người nọ ôm ta vững vàng đáp xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Thân thể yếu đuối như vậy, ngày thường không luyện tập sao?”

Ta bị đạp một mặt đầy bùn đất, không mở mắt ra được, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của hắn. Trên người hắn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu, không có mùi hôi hôi của nam nhân, ta nghĩ, chắc là một vị thái giám.

Ta nói: “Đa tạ công công, công công thật là giỏi.”

Người nọ im lặng.

Ta nói: “Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân ta cứ nhớ mãi không quên hình bóng của mẫu thân ta, muốn bồi dưỡng ta thành một tài nữ khuê tú. Ông ấy không ngờ rằng, kỳ thực ta lại giống ông ấy. Bảo ta học đàn, ta gảy như ma âm xuyên tai. Bảo ta học vẽ, ta vẽ như quỷ vẽ bùa. Học đến nỗi tứ chi đều thoái hóa, cái gì cũng chẳng học thành.”

Người nọ cười nói: “Bây giờ bắt đầu luyện tập, cũng vẫn chưa muộn.”

Cuộc thi đó, cuối cùng người chiến thắng là Hoàng hậu suốt ngày giả bệnh.

Từ đó về sau ta liền bắt đầu luyện tập leo tường trèo cây, muốn ở cuộc thi năm sau làm mọi người kinh ngạc, rửa sạch nỗi nhục trước kia.

Nhưng không ngờ, phong cảnh nhìn thấy trên tường lại quá mức kích thích, từ đó mở ra sự nghiệp ăn dưa hóng chuyện kiếm tiền của ta, coi như là niềm vui bất ngờ.

Ta nâng Trâm Trầm Nguyệt, nước mắt lưng tròng: “Thật sự cho ta sao?”

Không biết có phải ta vui đến mức mất trí rồi không, ta lại cảm thấy Đạm Yến nhìn ta cười với vẻ mặt cưng chiều.

“Thật.”

Vốn định hỏi hắn, làm thế nào mà lấy được cây trâm này từ tay Hoàng đế keo kiệt, lại làm thế nào mà nỡ lòng tặng một món quà nặng như vậy. Nghĩ lại vẫn là nhịn xuống.

Sợ nói nhiều, hắn lại đổi ý.

Hắn cầm lấy Trâm Trầm Nguyệt, cẩn thận cài lên búi tóc của ta.

“Đẹp lắm.” Trong mắt hắn ánh lên ý cười.

Hắn hỏi ta: “Còn vấn đề gì nữa không?”

Ta lắc đầu thật mạnh: “Không còn nữa, ta về sẽ tập cưỡi ngựa, nâng tạ, nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn!”

Đạm Yến cười nói: “Vậy quyết định như thế nhé.”

Hắn xoay người rời đi.

Ta gọi hắn lại: “Chờ đã! Sao ngài chắc chắn ta thật sự lãnh cảm, nhỡ đâu ta không phải thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-o-hau-cung-an-dua/chuong-4.html.]

Đạm Yến hơi nghiêng đầu: “Trước đây không chắc chắn, bây giờ thì chắc chắn rồi. Lúc nàng nhìn ta thì thần sắc như thường, lúc nhìn tiền, trong mắt mới có ánh sáng.”

Lời nói của Đạm Yến như sấm bên tai.

Ta bắt đầu hoài nghi sâu sắc về bản thân.

Ta tìm đến người bạn tốt của mình, Thôi Xán ở Thái y viện. Bây giờ trong hậu cung người quá đông, các thái y đều bận rộn không ngớt, chỉ có hắn là nhàn rỗi. Bởi vì phương hướng nghiên cứu của hắn là cắt bỏ nốt ruồi trên mặt người.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bệnh nhân mục tiêu chỉ có một, chính là Hoàng đế.

Thế nhưng Hoàng đế vẫn chần chừ không chịu làm.

Người khác đều lần lượt với đủ loại lý do mà được thăng chức, chỉ có hắn vào cung mười năm, vẫn ở tầng lớp thấp nhất.

Thôi Xán đơn giản thô bạo bắt mạch cho ta, nghe nhịp tim, nói: “Chẩn đoán chính xác! Nàng đúng là mắc bệnh này!”

Ta kinh ngạc: “Sao lại chẩn đoán được?”

Thôi Xán nói: “Nữ tử bình thường, bị nam nhân trực tiếp bắt mạch sờ tay như vậy, lại còn dựa vào ngực, ai mà chẳng mặt đỏ tim đập? Thế mà nàng lại không có chút phản ứng nào.”

Ta không phục: “Không phải nói thầy thuốc không phân biệt giới tính sao!”

Thôi Xán chỉ vào vệt đỏ chưa tan trên mặt mình: “Nàng là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc? Ta còn có phản ứng, nàng thì không!”

Ta tức giận đến mức xấu hổ: “Ngươi là lang băm, toàn là tà môn ngoại đạo!”

Thôi Xán nói: “Ta là một thầy thuốc trị ngoại thương, khám bệnh này cho nàng vốn đã không đúng chuyên môn, có thể khám được đã là tốt rồi, còn muốn chính thống cái gì.”

Hắn viết ngoáy một tờ đơn thuốc, đưa cho ta: “Đi lấy chút thuốc điều trị đi.”

Ta nhìn xem, một chữ cũng không nhận ra.

“Ngươi viết như vậy, bảo Ngự Dược Phòng làm sao bốc thuốc?”

Thôi Xán phóng khoáng không kiêng dè: “Họ có mấy chục năm kinh nghiệm bốc thuốc, tự do phát huy có khi còn tốt hơn thuốc ta kê.”

Ta: “…”

Quà nhận được quá nặng, ta áy náy trong lòng, liền mỗi ngày đều chăm chỉ tập cưỡi ngựa, nâng tạ, vung búa lớn.

Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, tự giác lại siêng năng.

Quà của Đạm Yến, vẫn liên tục được đưa đến.

Hôm nay là một bộ trang, nói trang sức đẹp nhất mới xứng với Trâm Trầm Nguyệt.

Ngày mai là một bộ cẩm bào, nói y phục đẹp nhất mới xứng với bộ trang sức này.

Ngày kia lại là một đôi giày ngọc.

A Thanh bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Yến Vương gia bị ngươi bắt gặp hắn mưu đồ soán ngôi rồi sao?”

Ta mặc cả bộ y phục lên người, sang trọng lộng lẫy.

A Thanh sờ vào vạt áo của ta cảm thán: “Đây là muốn cho ngươi đăng cơ xưng đế đấy à.”

Ta cảm thấy không biết lấy gì báo đáp, lần đầu tiên trong đời tự tay thêu một cái túi thơm định tặng hắn để tỏ lòng thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận