Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh
Chap 22
Làm sao mình lại quên người mang nhiều bí mật thường có vô số kẻ thù chứ? Chloe khẽ hé môi như muốn trả lời, khiến lão ta nín thở chờ đợi.
“Là… khụ…”
“Là gì?”
Chloe thì thào nhẹ đến mức người lão ta phải ghé sát tai vào môi mới nghe được. Sau khi giải mã được những lời thì thầm ấy, tên đàn ông lớn tuổi lập tức bật cười lớn.
“Ha, tên này làm tao bất ngờ thật đấy.”
“Hắn nói gì vậy?”
“Hắn nói Worth là một kẻ mắc chứng hypochondriac(*).”
(*) Người luôn lo lắng thái quá rằng mình đang mắc bệnh nghiêm trọng, dù không có bằng chứng y tế xác thực nào.
“Gì cơ?”
“Một gã lúc nào cũng tỏ ra bất khả chiến bại, hóa ra lại là một kẻ lúc nào cũng nghĩ mình sắp chết. Nực cười thật.”
Tiếng cười lão ta ngưng bặt ngay lập tức. Vẻ mặt trở nên lạnh lùng, và rồi lão ta siết cò.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng đinh tai nhứt óc vang lên ngay sát chân Chloe. Làn khói trắng cuộn lên từ hai lỗ đạn chỉ cách y vài phân. Người đàn ông trẻ tuổi giật mình, vội túm lấy cánh tay của kẻ kia, rõ ràng không hề ngờ tới hành động bắn súng, nhưng lão kia vẫn không ngừng, gầm lên:
“Mày nghĩ tao là thằng ngốc à? Dẹp mấy trò bịp bợm đó ngay! Phát tiếp theo sẽ xuyên qua cổ mày đấy!”
Tiếng hét dữ dội như chính phát súng vừa rồi khiến đầu Chloe nhức nhối. Khói súng bốc lên từ nòng súng còn nóng hổi rồi tan biến. Dẫu hai phát đạn bắn sát sàn ngay bên chân, Chloe vẫn không nhúc nhích, ngồi bất động như chẳng hề hấn gì.
Dưới ánh mắt của bọn chúng, Chloe trông như một con mồi kiệt sức chẳng còn sức phản kháng. Y cố gượng tỉnh, môi run run định thốt lên lời nào đó nhưng lại bị một trận ho dữ dội chặn ngang.
“Khụ… khặc… khụ!”
Hai gã đàn ông kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trận ho không những không thuyên giảm mà càng lúc càng tồi tệ hơn. Gương mặt Chloe từ đỏ ửng giờ đã chuyển sang màu đỏ gắt như bị bỏng, những mạch máu nhỏ nổi lên rõ rệt trên trán. Cậu co rúm người lại, từng cơn ho rũ rượi như muốn tống cả nội tạng ra ngoài.
“Khụ! Khặc! Ực… khụ! Khụ!”
Trông y như thể sắp nghẹt thở đến nơi. Lão đang giữ khẩu súng, nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng, liền vội vã ra lệnh cho đồng bọn.
“Lấy nước cho hắn, mau lên!”
“Nước á? Ở đây lấy đâu ra nước?”
“Có con suối lúc nãy chúng ta đi qua đó! Mang theo bình rồi múc nước về! Nếu hắn chết là hai đứa chôn theo luôn đấy!”
“Hiểu rồi!”
Gã thanh niên nghe lệnh liền phóng ra khỏi căn nhà.
“Khụ, khặc, khụ, ục…”
Cùng lúc đó, sau một trận ho dữ dội đến nghẹt thở, Chloe khẽ phát ra một âm thanh nghẹn lại trong cổ rồi đổ gục xuống, bất tỉnh.
Gã thanh niên trở lại, thở hổn hển, tay cầm một bình nước đầy tràn. Khi lao vào cửa, hắn thấy vị bác sĩ nằm bất động, mắt nhắm nghiền, còn lão kia đang quỳ bên cạnh, cuống cuồng lay vai người kia. Hơi thở của bác sĩ mỏng manh như sợi chỉ, thân thể hoàn toàn không nhúc nhích.
“Này, tỉnh dậy đi. Này!”
“Hắn chết rồi à?”
Lão ta vừa lay người vừa hét lên trong hoảng loạn, trong khi kẻ mới tới hỏi dồn dập.
“Đồ ngu! Sao giờ mày mới về? Thằng nhãi này ngất mẹ rồi!”
Gã đàn ông trẻ hơn bị xước tay do va phải cành cây khô khi chạy hết tốc lực. Dù có hơi khó chịu trước thái độ hách dịch của đồng bọn, nhưng hắn cũng biết đây không phải lúc để than phiền. Người kia giật lấy bình nước rồi ra lệnh:
“Đưa đây mau! Tỉnh táo lại và tập trung vào! Chúng ta phải nghĩ kế hoạch dự phòng nếu hắn chết.”
“Nếu hắn chết thì sao?”
Tình hình có vẻ rất nghiêm trọng. Liệu tên bác sĩ này bất tỉnh thật rồi ư? Tại sao hắn lại đi làm trong tình trạng yếu đến vậy? Dời cuộc hẹn sang tuần sau hẳn là lựa chọn khôn ngoan hơn, nhưng bọn họ đã không thể chờ thêm được nữa. Tên thanh niên càng lúc càng mất kiên nhẫn vì không nhận được chỉ thị rõ ràng, liền thúc giục:
“Làm gì tiếp theo đây?”
“Nếu Worth không liên lạc được với bác sĩ của hắn, hắn sẽ nhận ra có chuyện không ổn, đúng chứ?”
“Nếu hắn phát hiện ra thì sao?”
“Vậy thì chúng ta lại phải chạy trốn, khi chưa kịp biết được điểm yếu của Worth.”
“Trốn đi đâu được chứ?”
“Chú không hiểu là chẳng có nơi nào Worth không biết ư? Chúng ta sống đến giờ chỉ nhờ vào may mắn mà thôi, nếu tên bác sĩ chết trước khi khai ra điều gì, hai ta tiêu luôn là cái chắc!”
Gã đàn ông lớn tuổi kéo bàn tay xuống một bên mặt, than vãn:
“Ha, địt mẹ thằng Worth, nếu không vì nó…”
Người trẻ hơn tiếp lời: “Nếu không vì cái thằng khốn đó, giờ này tôi vẫn còn đang sống sung sướng như năm ngoái, không nợ nần gì. Nếu không phải vì cái thông tin giả mạo chết tiệt đó…”
“Sao nó có thể… Sao nó có thể làm thế với chúng ta?”
“Chú, bình tĩnh lại đi. Chúng ta cảm thấy bị phản bội vì những gì hắn làm, nhưng lẽ ra phải trách kẻ đã bán cho ta thông tin sai lệch về Worth ngay từ đầu.”
“Nhưng chúng ta không có thời gian đợi hắn tỉnh lại!”
“Nếu ta có thể tìm ra điểm yếu của Worth như gã đó nói, cả một gia tài sẽ nằm trong tay ta…”
Người đàn ông lớn tuổi thở hắt ra rồi đứng dậy. Trong cơn tức giận, lão ta đi qua đi lại sau lưng người thanh niên rồi gào lên:
“Gia đình từng yên ấm của chúng ta sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chúng ta vậy?!”
“Này, bình tĩnh đi! Cháu có đổ lỗi gì cho chú đâu! Nếu ta có thể moi được điểm yếu của Worth, thì gia đình ta chắc chắn sẽ ngóc đầu dậy được. Chú nghĩ chỉ có mình ta oán hận hắn thôi sao? Vả lại, tên này vẫn chưa chết, cứ để hắn tỉnh lại rồi tính tiếp!”
Nói xong, người thanh niên giận dữ giẫm mạnh chiếc ủng lên hông bác sĩ, đá qua đá lại, rồi gào lên trong tức tối:
“Chính chú là người đã nói nếu không ra tay, tước vị tử tước Lindner sẽ rơi vào tay Worth! Chú nói ta chẳng còn gì để mất nữa cơ mà!”
Âm thanh vang lên bên tai là thứ duy nhất tạm làm dịu cơn phẫn nộ sôi sục của gã thanh niên.
Cạch.
Âm thanh kim loại vang lên chói tai khiến gã đàn ông giật mình quay phắt lại. Ngay lập tức, một vật thể lạnh ngắt áp vào thái dương hắn. Đằng sau, một giọng nói trầm thấp không quen thuộc cất lên – rõ ràng không phải người chú.
“Cảm ơn vì phần giới thiệu. Lindner… Nhỉ?”
(~‾▿‾)~ (~‾▿‾)~ (~‾▿‾)~ (~‾▿‾)~ (~‾▿‾)~ (~‾▿‾)~
Chuyện đã xảy ra như sau:
“Khụ, khh, khụ, kugh.”
Ngay khi người thanh niên rời khỏi để lấy nước, người còn lại trong căn nhà lập tức hoảng hốt trước cảnh tượng Chloe trông như sắp tắt thở đến nơi. Trong tình trạng thân thể bệnh tật và tinh thần rối loạn, Chloe đã giả vờ bất tỉnh để câu giờ.
Người đàn ông lớn tuổi, cảnh giác trước hơi thở yếu ớt của y, lập tức căng thẳng cúi xuống kiểm tra. Toàn bộ sự chú ý của lão dồn hết vào sự sống mong manh đang nằm bất động kia. Lợi dụng lúc lão mất cảnh giác, Chloe âm thầm tháo được còng tay, chờ thời cơ chín muồi để phản công.
Dù nhắm mắt, y vẫn cảm nhận được người đàn ông đang rón rén tiến lại gần, ngón tay chầm chậm vươn ra.
30cm…
20cm…
10cm…
Chính là lúc này!
Đôi mắt Chloe bừng mở, nắm bắt thời khắc hoàn hảo để xoay chuyển tình thế. Y tung ra những đòn đánh nhanh như chớp chính xác vào các huyệt yếu trên cơ thể đối phương, khiến lão ta choáng váng, không kịp phản ứng.
“Ưa…!”
Mắt gã đàn ông trợn trắng, cơ thể đổ gục về phía trước. Chloe lập tức lăn người né sang một bên, tránh được cú ngã nặng nề. Thân thể hắn đập xuống sàn với một tiếng trầm đục, bụng hứng trọn cú va chạm trước khi mặt tiếp đất – nhờ vậy có lẽ mới tránh được thương tích nghiêm trọng.
“Khụ, khụ… ha… Đấy là cái giá cho việc đóng vai phản diện đấy.” Chloe vẫn còn ngứa rát trong cổ họng, vừa ho khan vừa day nhẹ thái dương khi cơn choáng váng dâng lên.
Dù sao… Đúng là ngây thơ khi nghĩ con đường dẫn đến Ashtarte vĩ đại nhất bằng phẳng không vướng gai. Thôi cũng được đi, cứ coi lần này như chút gia vị trước khi về ngủ vậy. Xong chuyện mình phải nhanh chóng tìm Aeon ép hắn khai ra mọi thứ hắn biết mới được.
Chloe nhanh chóng thoát khỏi những suy nghĩ rối bời, nhận ra tình hình cấp bách, lập tức siết chặt hai tay người đàn ông, trói chúng ra phía sau lưng. Sau khi khóa lão vào chiếc còng tay mà chính lão đã dùng để trói Chloe trước đó, Chloe giật lấy khẩu súng từ tay kẻ nằm dưới đất.
Chloe lục trong ngực áo, rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi. May là chúng không lục soát túi mình.
Lên kế hoạch cho nhiều tình huống đã khó, lại còn khi đang ốm yếu nữa chứ, không còn cách nào khác ngoài việc hành động nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện. Nhưng trước hết, cần chuẩn bị kỹ càng trước khi tên còn lại quay về.
Với kế hoạch rõ ràng trong đầu, chiếc đồng hồ trong tay Chloe lóe sáng lên.
…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ
Mình nghe nhầm à? Chắc chắn không có ai khác vào nhà, đúng không? Người đàn ông hoang mang quay sang bên và nheo mắt.
Gã không thể xác định được vật gì đang ép vào thái dương, nhưng cảm giác của kim loại lạnh, cứng là không thể phủ nhận. Người đàn ông từ từ giơ tay lên, trong khi giọng nói lạ vẫn tiếp tục ra lệnh.
“Lùi ba bước.”
Người đàn ông tuân lệnh. Nếu có kẻ xâm nhập vào phòng, vậy còn ông chú ở phía sau thì sao?
Gã cẩn thận lùi lại, giữ khoảng cách nơi cơ thể tên bác sĩ đang nằm, cho đến khi nhìn xuống dưới chân và bất ngờ thốt lên.
“Á!”
Cái xác mà gã tưởng mình vừa giẫm phải đã biến mất. Trên sàn chỉ còn lại thân người bất động bị còng tay – chính là ông chú của gã. Rõ ràng khi nãy đó là xác của tên bác sĩ kia mà? Chẳng lẽ mình đang ảo giác? Hay… bị ma ám? Vậy tên bác sĩ kia đang ở đâu?
“Đặt cả hai tay ra sau đầu.”
Người đàn ông lập tức làm theo, đưa tay vòng ra sau gáy. Bất ngờ, một cú đánh giáng mạnh vào phía sau đầu gối khiến gã khuỵu xuống sàn. Vì bị đe dọa, gã không dám quay đầu lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía trước. Đúng lúc ấy, một chai thủy tinh lăn ngang qua tầm mắt.
Đôi mắt gã thanh niên mở to kinh hoàng khi thấy hình ảnh phản chiếu trong mặt kính – chính là vị bác sĩ của Worth, người mà bọn chúng vừa bắt cóc. Nhưng chẳng phải hắn đang sốt nặng, sắp chết đến nơi rồi sao?
“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?” Người đàn ông hoảng hốt hỏi: “Tại sao người tao vừa giẫm phải lại là chú tao?”
“Muốn giữ mạng thì thành thật trả lời đi. Chúng ta sẽ trao đổi một chút, được chứ?”