Có lẽ trước kia nghe thấy từ “trai tài gái sắc”, ta còn sẽ đỏ mặt cúi đầu cười khẽ, bây giờ chỉ thấy mỉa mai.
Ta và Bạch Ngọc Nam trước kia còn có thể coi là xứng đôi, nhưng hiện tại, ta hoàn toàn không có tâm tư đó nữa.
Giờ ta chỉ muốn g.i.ế.t c.h.ế.t Lục Thừa và Hy Loan – cặp tiện nhân ấy.
9
Sau khi sức khỏe hồi phục, ta liền vào cung gặp vị Lưu nương nương kia.
Nương nương kéo tay ta, hỏi han vài câu, an ủi ta mấy lời, ý tứ ta nghe cũng rất rõ ràng, người đã mất thì cũng đã mất rồi, bảo ta đừng ôm hận trong lòng nữa.
“Thần nữ không hận ai cả, chỉ là không có duyên với đứa nhỏ ấy thôi.”
Ta nhẹ nhàng xoa bụng, bình thản nói.
“Tuy thần nữ với nương nương không thường gặp mặt, nhưng luôn cảm thấy nương nương rất thân thiết. Có vài lời riêng tư, mong nương nương lượng thứ cho thần nữ vô lễ.”
Ta nói xong làm bộ muốn quỳ, nhưng bị Lưu nương nương đỡ dậy:
“Thân thể con vừa mới khá lên, làm mấy lễ nghi khách sáo này làm gì. Có gì cứ nói.”
Muốn sống yên ổn trong hậu cung, chỉ dựa vào sủng ái của hoàng thượng là chưa đủ, triều đình còn phải có người chống lưng mới lâu dài được.
Lưu nương nương vốn chẳng phải người được sủng ái nhất, nhà mẹ đẻ cũng không có quyền thế, có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của chính bà ta.
Ta hiểu rất rõ, năm đó Lưu nương nương tác thành hôn sự giữa ta và Lục Thừa, chính là muốn lôi kéo phụ thân ta.
Giờ lại hóa công dã tràng, trong lòng bà ta e là còn gấp gáp hơn bất cứ ai.
“Nương nương có biết lai lịch của người đã hạ dược thần nữ là gì không?”
Lưu nương nương nhíu mày, khẽ lắc đầu.O Mai d.a.o Muoi
“Sau khi thần nưc và Lục Thừa hòa ly, phụ thân thần nữ thương con gái, cho người điều tra Hy Loan, phát hiện nàng ta có một người ca ca tên là Lý Chiêu.”
“Lý Chiêu?”
Lưu nương nương lặp lại cái tên đó vài lần, rồi bất chợt kinh hãi.
“Chẳng lẽ là Lý Chiêu, tri châu Bân châu mới bị tịch thu tài sản gần đây?”
Ta nhẹ gật đầu:
“Đúng là người đó.”
“Chuyện này có khi nào là hiểu lầm không?”
Lưu nương nương rõ ràng bị dọa, từ từ đứng dậy, bước tới gần ta mấy bước.
“Thừa nhi không phải là người hồ đồ như vậy.”
“Hắn và Hy Loan tình cảm sâu đậm, vì muốn nâng đỡ nàng ta mà không tiếc g.i.ế.t c.h.ế.t con ruột của mình, vì nàng mà liều lĩnh cũng không phải không thể.”
“Môn sinh của phụ thân thần nữ hẳn đã dâng việc này lên hoàng thượng rồi. Dân nữ đoán rằng, Lục Thừa nhất định sẽ tìm cách biện hộ cho Hy Loan.”
Lưu nương nương càng nhíu chặt mày, dường như đang cân nhắc lợi hại.
“Hoàng thượng là vua một nước, vì công bằng mà sẽ yêu cầu điều tra lại vụ án của ca ca nàng ta.”
“Con nói những lời này với bản cung làm gì?”
Lưu nương nương nghiêm sắc mặt, ánh mắt có phần dò xét, đi vài bước rồi lại ngồi trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tinh-ngo-ta-lien-hoa-ly-voi-phu-quan-tra-nam/6.html.]
“Bản cung là người hậu cung, chuyện triều chính, bản cung cũng không thể can thiệp.”
“Nương nương là tấm gương của nữ nhân chúng ta, phụ thân thần nữ cũng rất kính trọng nương nương.”
“Giờ thần nữ và Lục Thừa đã thành chuyện ai ai cũng biết, như nước với lửa, sau việc này, thần nữ và phụ thân nhất định sẽ một lòng đi theo nương nương.”
Ý của ta, lập trường của ta, không thể rõ ràng hơn, chỉ cần bà không giúp Lục Thừa, thì phụ thân ta và các môn sinh của ông đều sẵn sàng làm hậu thuẫn cho bà trong triều.
Nhưng nếu bà muốn giúp Lục Thừa, dù chỉ nhen nhóm ý định ấy, chúng ta chắc chắn sẽ trở mặt.
Lúc này, vì một kẻ họ hàng xa lắc xa lơ mà đắc tội với một vị thượng thư, thậm chí là đa số quan viên trong triều, có đáng không?
Lưu nương nương gật đầu:
“Giao Giao nói rất có lý, thay bản cung gửi lời hỏi thăm tới Thẩm đại nhân.”
Đúng như ta nói, chuyện giữa ta và Lục Thừa gần như ai cũng biết. Cái gọi là điều tra lại của hoàng thượng, chẳng qua chỉ là hình thức.
Chỉ cần Lưu nương nương giữ im lặng, sẽ chẳng ai vì Lục Thừa mà đi đắc tội với Thẩm gia.
Huống hồ, ca ca của Hy Loan, vốn dĩ là có tội thật.
10
Trời đã vào cuối thu, ta lên núi dâng hương, khi trở về phủ thì nghe tin Bạch Ngọc Nam đã chờ ta hơn nửa ngày rồi.
Từ miệng chàng, ta nghe được một tin tức chấn động, Hy Loan c.h.ế.t rồi, là bị Lục Thừa g.i.ế.t.
Nghe nói trước khi ta rời đi, Hy Loan đã lén lút bán dần đồ đạc trong Lục phủ.O mai d.a.o Muoi
“Nàng ta ở Lục gia cơm ăn áo mặc không thiếu, gom nhiều bạc như thế làm gì chứ?”
“Chuyện đó thì tiểu thư không biết đâu.”
Bạch Ngọc Nam thở dài.
“Lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển. Lục Thừa vì muốn rửa oan cho nàng ta mà chạy ngược chạy xuôi, thế mà nàng ta lại xem hắn như quân cờ, định khi bán được đủ tiền thì lén lút bỏ trốn.”
“Sau đó bị Lục Thừa phát hiện, hai người cãi nhau một trận lớn. Người đang nổi giận, ra tay không biết nhẹ nặng, Lục Thừa chắc vì quá tức giận nên đẩy Hy Loan một cái. Nàng ta ngã ngửa ra sau, bị một thân trúc nhọn cắm xuyên n.g.ự.c, c.h.ế.t ngay tại chỗ.”
Thấy ta mãi không lên tiếng, Bạch Ngọc Nam lại thở dài:
“Hắn muốn gặp tiểu thư.”
Cái “hắn” đó là ai, ta và Bạch Ngọc Nam đều hiểu rõ trong lòng.
Ngục giam của Đại Lý Tự tối tăm ẩm thấp, vừa bước vào, mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi tanh của m.á.u xộc thẳng vào mũi.
Ta khẽ che mũi, đi sâu vào bên trong.
Lục Thừa nay đã chẳng còn vẻ phong lưu đĩnh đạc như trước, đầu tóc rối bù, dơ bẩn nhếch nhác, có vẻ như đã bị tra tấn, y phục rách rưới, loang lổ m.á.u tươi.
Cũng phải thôi, ngay cả hoàng thân quốc thích mà bước chân vào Đại Lý Tự còn bị lột một lớp da, huống gì là hắn.
Lục Thừa dường như không ngờ ta sẽ đến, hơi sững người, sau đó bò lại gần, giọng run run gọi một tiếng:
“Giao Giao…”
“Ngươi giờ đã là kẻ tử tù, còn có tư cách gọi khuê danh của ta sao?”
“Ta biết trong lòng nàng hận ta, là ta có lỗi với nàng.”
“Ngươi nói muốn gặp ta, chỉ để nói những lời vô nghĩa này?”