SAU KHI TỈNH NGỘ, TA LIỀN HÒA LY VỚI PHU QUÂN TRA NAM

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những đạn mạc lại ùa về như nấm mọc sau mưa:

 

【Ngốc à? Còn đi cầu xin cho tên cặn bã kia.】

 

【Cạn lời, giờ phút này còn ra mặt cầu tình, nữ chính ngốc thế, bỏ đi!】

 

【Hắn bỏ mặc cả đứa nhỏ trong bụng nàng, thà quỳ còn hơn giao ra ả hồ ly kia, còn để tâm tới làm gì!】

 

Khóe môi ta cong lên nhè nhẹ, Lục Thừa tất nhiên sẽ không để Hy Loan lộ mặt. Nhưng Hoàng thượng cũng chưa chắc thực sự muốn gặp ả.

 

Ngài cần phụ thân ta, và càng cần danh tiếng một minh quân sáng suốt, biết bênh vực chính đạo.

 

Hôn sự giữa ta và Lục Thừa tuy không do Hoàng thượng ban, nhưng là do ngài làm mai. 

 

Nay dậy lên thị phi thế này, dù thật hay giả, ngài cũng phải làm đủ bộ dáng.

 

Mắng mỏ, phạt quỳ, cũng chỉ là diễn cho chúng ta xem.

 

Đã vậy, ta cần gì phải vì một đôi cẩu nam nữ kia mà đắc tội long nhan? 

 

Huống hồ nếu còn tiếp tục tranh chấp, chẳng khéo ta lại bị gán cho danh "ác phụ", càng không đáng.

 

Khi ta thấy Lục Thừa, hắn vẫn đang quỳ ngoài điện.

 

Trời lất phất mưa, cả người hắn đã gần như ướt sũng, đầu cúi thấp, không rõ đang nghĩ gì. 

 

Thấy ta và mẫu thân đến, trong mắt hắn chợt lóe qua tia hận, rồi nhanh chóng bị lo lắng và hối hận thay thế.

 

“Giao Giao, cẩn thận trơn trượt, nàng mau quay về đi.”

 

Ta không đáp. Ba năm thành thân, ta chưa từng nhận ra hắn có thể diễn giỏi đến thế.

 

Mẫu thân ta lạnh lùng lườm hắn một cái: 

 

“Lão thân chẳng đọc được bao nhiêu sách, nhưng cũng hiểu làm quan là chuyện nhỏ, làm người mới là chuyện lớn.”

 

Lục Thừa không phản bác, chỉ cúi đầu thấp hơn.

 

Hoàng thượng chờ chính là màn đoàn viên êm đẹp này, sau khi an ủi ta mấy câu, liền hạ chỉ tha tội cho Lục Thừa, đuổi hắn lui ra.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta cũng theo hắn về Lục phủ trong chuỗi lời xin lỗi và thề thốt không ngừng.

 

Vừa bước vào cửa, Hy Loan đã mềm mại yếu đuối bước ra đón, dâng trà, hành lễ, từng động tác đều đoan trang, biết điều.

 

“Trước đây muội hồ đồ, mong phu nhân thứ lỗi.”

 

Cuối cùng cũng không còn gọi “tỷ tỷ” nữa, nghe lọt tai hơn nhiều. 

 

Ta vừa nâng chén trà bên cạnh lên, giọng nói nũng nịu của Hy Loan lại vang lên:

 

“Sau này nếu muội có chỗ nào mạo phạm, xin phu nhân cứ trút giận lên muội, đừng làm khó Lục đại ca. Chàng chỉ là lo muội mới đến, e bị bắt nạt mà thôi.”

 

Hừ, quả nhiên bản tính khó dời.

 

Chén trà còn chưa kịp đưa tới miệng, ta liền hất tay, nước trà hất thẳng lên người Hy Loan và tấm khăn che mặt kia.

 

“A!” 

 

Hy Loan lập tức biến sắc, lùi lại hai bước, được Lục Thừa đỡ lấy.

 

Hắn trừng mắt nhìn ta, nhẹ nhàng tháo khăn của Hy Loan xuống, cẩn thận xem xét xem nàng ta có bị thương hay không.

 

Cuối cùng cũng thấy được gương mặt nàng ta, không phải dung mạo gì khuynh thành khuynh quốc, cũng chẳng phải phong hoa tuyệt đại. 

 

Có chăng, chỉ là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tinh-ngo-ta-lien-hoa-ly-voi-phu-quan-tra-nam/3.html.]

“Giao Giao, nàng làm gì vậy!” 

 

Lục Thừa chắc chắn Hy Loan không bị gì, mới quay lại trừng ta, giọng tuy thấp nhưng đầy giận dữ.

 

“Làm gì à? Dội nước thôi mà.” 

 

Ta từ từ đứng lên, đối diện với ánh mắt vừa sửng sốt vừa phẫn nộ của hai người họ. 

 

“Lục Thừa, ngươi không chỉ mù, mà còn điếc sao? Vừa nãy nàng ta chẳng nói có gì thì trút lên đầu nàng sao? Ta chẳng qua là làm theo lời nàng ta thôi.”

 

“Ta... ta chỉ là không muốn Lục đại ca khó xử, cho nên…”

 

“Vậy tức là lời ngươi nói không phải thật lòng? Giỡn chơi bọn ta đấy à?”

 

“Ta…” 

 

Hy Loan nghẹn giọng, vừa rơi lệ vừa lùi về sau, nấp sau lưng Lục Thừa.

 

“Giao Giao, nàng trước kia không phải như thế.” 

 

Lục Thừa che chắn cho Hy Loan đang tái nhợt, cau mày, hít sâu một hơi.

 

“Bây giờ nàng nhất định phải làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình như vậy sao?”

 

“Ngươi muốn nàng ta ở lại, ta để nàng ta ở lại rồi. Ngươi muốn ta về phủ, ta cũng về rồi. Nàng ta bảo đừng khiến ngươi khó xử, bảo ta trút giận lên đầu nàng ta, ta cũng làm theo rồi.”

 

“Lục đại nhân, ngươi nói chuyện tuyệt tình này, là chỉ ai?”

 

5

 

Lục Thừa không nói thêm lời nào, chỉ để lại một câu "an tâm dưỡng thai", rồi dìu Hy Loan rời đi.O mai Dao muoi

 

【Nữ chính cuối cùng cũng biết cãi lại, hả hê quá!】

 

【Đối phó với loại nữ nhân rắn rết này thì chỉ có thể cứng rắn hơn nó.】

 

【Phải cẩn thận đấy, con tiện nhân kia không đơn giản, không chỉ hại Giao Giao và đứa nhỏ, còn muốn hại cả Thẩm gia.】

 

Đúng vậy, vì một nữ phạm nhân bị truy nã, Lục Thừa có thể vứt bỏ ân nghĩa phu thê, quên luôn ân tình Thẩm gia từng nâng đỡ hắn, thậm chí nhẫn tâm đến mức không màng đến đứa con của chính hắn.

 

Thế thì còn xứng gọi là người sao?

 

Trong lời kể, Hy Loan chẳng ở Lục phủ được bao lâu, nhưng đã âm thầm hạ thuốc sẩy thai vào thức ăn, hại ta mất con.

 

Mãi đến khi Thẩm gia bị tống vào ngục, ta mới biết: đứa con ta mang nặng đẻ đau, bị người ta ném vào mương nước bẩn, còn nhau thai, thứ ta chưa kịp nhìn mặt đã phải rứt ruột sinh ra, lại bị Hy Loan ăn mất.

 

Chỉ vì nàng ta làm nũng với Lục Thừa:

 

“Tử hà xa là thánh vật, lẽ nào Lục ca không muốn thiếp trẻ mãi không già?”

 

Ta hôn mê suốt ba ngày. Tỉnh lại, Lục Thừa chỉ nói là do nha hoàn làm, đã đánh c.h.ế.t rồi, rồi từ đó không hề nhắc đến đứa bé nữa.

 

Hổ dữ còn không ăn thịt con. Hắn đúng là không bằng súc sinh.

 

Ba ngày sau, nha hoàn của ta, Thúy Trúc giận dữ nói:

 

“Cô gia đánh được ba con bồ câu, thế mà tất cả đều đưa cho con hồ ly tinh kia. Phu nhân đang mang thai, chẳng lẽ không cần bồi bổ?”

 

Trong lời kể, ba con bồ câu này chính là nguyên nhân khiến ta mất con.

 

Bản thân thịt chim không có gì, nhưng Hy Loan đã bơm thuốc sẩy thai vào bụng chim, rồi nói là chim do hắn đánh, nàng không nỡ ăn một mình, nên bảo người mang vào bếp, hầm canh bồi bổ cho ta.

 

Chim do Lục Thừa săn, nha hoàn mang vào, đầu bếp nấu, nếu có chuyện gì, dĩ nhiên chẳng dính gì tới nàng ta.

 

Tính toán này, đúng là “lọc cọc mà khéo vang”.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận