Sau khi thoát khỏi phó bản k inh d ị
Chương 17
Trước mặt tôi, Giang Ninh bỗng nhiên khóc òa lên.
Cô bé lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ, mẹ không thể bỏ con được..."
Giang Ninh lao lên phía trước, muốn ôm lấy tôi, nhưng lại bị tôi nhẫn tâm đẩy ra.
"Giang Ninh, chúng ta đã không còn là mẹ con nữa rồi."
Toàn thân Ninh Ninh run lên.
Tôi điềm tĩnh dời ánh mắt khỏi nó, nhìn sang Giang Dự Trầm với vẻ mặt giả tạo.
"Đưa bùa bình an cho tôi."
Giang Dự Trầm không ngờ tôi lại không hề động lòng.
Ánh mắt anh ta thoáng d.a.o động.
"Nếu đã không thể cứu vãn, vậy chúng tôi cũng không cố níu kéo cô nữa.”
"Cứ để cô gái nhỏ này ngồi trong phòng khách.”
"Cô đi theo tôi."
Tôi theo Giang Dự Trầm vào phòng ngủ.
Anh ta chậm rãi đưa chiếc bùa bình an cho tôi.
Bất chợt anh ta lên tiếng hỏi:
"Ngâm Ngâm, anh đã cắt đứt hoàn toàn với Chúc Ý Tuyết rồi.”
“Em thật sự không thể cho anh một cơ hội nữa sao? Coi như là vì Ninh Ninh đi."
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Giang Dự Trầm, chiếc bùa bình an này, là anh cố tình giấu đi phải không?"
Anh ta cau mày.
"Em nghi ngờ anh sao?"